Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

Du lịch mơ

Cô bạn ở VN thư hỏi  Đông này tôi có đi đâu.  Thưa rằng tôi chẳng đi đâu, ngồi nhà tôi mơ mộng một chuyến đi khác nhưng trước hết tôi phải làm việc đầu tư cho chuyến đi ấy, cho nên bây giờ tôi trùm chăn, đi chơi trong mộng.  Và tôi cũng muốn mời bạn đi chơi với tôi sang xứ Nga nơi có Tchaikovsky, một nhạc sĩ viết nhạc nổi tiêng với Swan Lake, The Sleeping Beauty và hơn hết là ca khúc không thể thiếu vào mỗi mùa Lễ cuối năm, The Nutcracker. Nổi tiếng thế nhưng với những vấn nạn tình của đời riêng và ông đã mất ở cái tuổi chỉ mới ...53. (Không biết Nga có tính tuổi ta không nhỉ, chứ không thì đúng như ông bà mình nói 49 chưa qua, 53 đã tới, và ông nhạc sĩ này tử vào cái năm tai họa nhất đời người rồi).





một đất nước mà người ta nói những cô gái Nga có nét đẹp Tây Phương nhưng mang tâm hồn Đông Phương đó bạn ạ, tôi chưa đến chỉ nghe đọc thế thôi, và dù sao thì xem qua cảnh vật của Baikal và tiếng nhạc theo lối chanting quyến rũ này có khiến cho bước chân bạn cũng muốn lên đường hay không?




Có thấy lòng lâng lâng đi theo giọng hát ngọt ngào của người hát ? Tôi không hiểu lời hát nhưng đóan như lối hát đồng quê nói về tình yêu quê hương đất nước của nguời thôn quê Nga.  Mà có lẽ ở đâu tâm hồn con người gắn bó với thiên nhiên quê hương không khác nhau là bao phải chăng?



Thế nhé, hãy thưởng thức một chuyến đi trong... mộng cùng tôi nhé. 

Happy New Year.

Chúc mừng Sinh Nhật




Chúc mừng sinh nhật hai bạn Nguyễn văn Ân và Đỗ Nghị Jan. 1


Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

Cuối năm

Còn mấy ngày nữa là hết năm để sang một năm đánh dấu một thập kỷ chứ ít đâu, mới ngày nào thiên hạ lo lắng sự kiện Y2K sẽ làm thay đổi nhiều điều, là hệ thống điện toán sẽ làm trì trệ toàn thế giới, thế rồi cũng qua, biến cố Sept. 11, 2001 rồi cũng như đám mây mù thổi bay đi những dấu tích của một World trading center của thế giới, nỗi đau của từng gia đình rồi cũng khép lại trong lòng thân nhân của họ mà thôi, nỗi kinh hoàng, chết chóc của Tsunami 2004 cũng trôi theo cơn sóng, đời sống lại tiếp tục đi tới, mọi sự cũng đi qua nhanh như cơn gió thổi, ngày nào còn bé sao mà thời gian ở nhà trường, lớp học lâu thế không biết, ngồi mãi mà chưa thấy mình được làm ... người lớn. 

Bây giờ thì chưa kịp học một trang sách thì mắt đã nhắm nghiền lại, chưa xong cuốn sách thì đã thấy hết năm, thiên hạ lại lo 2012.  Ngày ở mái trường cứ nghĩ không biết mình có sống hết được 1/4 thế kỷ, biết thế nào là thế kỷ khác không? Thế mà sống, vẫn thấy mình chưa ...già, bạn có hỏi tôi có bí quyết gì ư? Chả có bí quyết gì nào hết, cứ lâu lâu xuống Bolsa nhìn những mái tóc vàng, tóc highlight trên những khuôn mặt không còn trẻ là thấy mình còn trẻ chán, khi nào chưa phải nhuộm tóc vàng, tóc highlight gì đó trông giống như con mèo tam thể, là chưa phải ngẫm nghĩ như ông Mai Thảo "Ta thấy hình ta những miếu đền".

Cuối năm, tôi không có một trí nhớ tốt để nhớ mình đã làm những gì và cũng làm biếng đọc lại những gì mình đã viết, đã bảo là để cho gió bay đi mà.  Nói cho đúng tôi chính thức gõ 3 cái blog (cho bạn, cho đời và cho chính tôi) chưa kể những blog phụ không làm chủ, chỉ làm hộ, thì cái blog này tôi gõ ít nhất, thế mà cũng đã thấy ... lắm chuyện quá rồi, sang năm tự hứa sẽ phải in ít  thôi.  Già thì không nên nói nhiều và điều này cũng nên áp dụng cho blog, không nên gõ linh tinh, và nếu bạn thấy tôi gõ nhiều quá thì cũng tại bởi cứ nghĩ mình chưa... già đó thôi, xin bỏ qua cho tôi nhé nếu tôi có vụng về đa (vô tích) sự.

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

Đàn ông

Tôi có một tuần rất bận rộn vì hai người đàn ông, đúng, một người là đã đủ mệt huống gì tới hai người phải không? Cứ chạy đi chạy lại dọn dẹp cho hai ông, lo cho hai ông ăn uống, sợ hai ông đói khi hai ông vất vả ở nhà hai ông.  Lâu lâu lại phải gọi báo cho ông này biết tôi đang ở nhà ông kia, nếu không ông sẽ hỏi tôi đang ở đâu, may là hai ông cùng ở trong một thành phố, trên một con đường, chỉ không cách nhau một bờ dậu, thế cũng đủ khổ cái thân (già) của tôi rồi.  Dù rằng hai người đàn ông ấy cũng rât lo lắng cho tôi, không cho tôi cầm xách cái gì nặng cả, thế mà cuối tuần, giờ này về nhà tôi nghĩ mai tôi phải ngâm chân tay vào mấy hũ cream may ra mới đỡ hết sần sùi. 

Hết một tuần trôi qua chỉ lo cho hai người đàn ông, để đến giờ này mới có thời giờ ngồi nghe Susan Boyle hát từ cái CD đầu tiên của cô, thả đi cái bong bóng cho nó bay đi.

Có lẽ bạn sẽ hỏi tôi sao tôi có đến hai người đàn ông phải không? Khi người ta ai cũng chỉ có một còn lo ... không nổi.  Ấy là Trời cho tôi đó chứ, nếu kể một người mà đời cho thì là ba chứ không phải hai. Hai đây là hai ông... con của tôi đó bạn à, gọi thế cho nó oai chứ "oải" thí mồ.  Ai nói lo cho đàn ông mà nhàn thì kể cho tôi nghe với nhé. 
Nói cho vui vậy thôi, lo cho ông "lớn" có khi thì khổ, chứ ông "con" thì đó là hạnh phúc trời cho đó bạn à. 

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

Mừng sinh nhật

Năm nay ăn Noel xong là không thể quên sinh nhật ông bạn học Nguyễn Hữu Lễ, sao mà mấy chục năm trước ông lại làm khổ bà cụ ông vào ngày này chứ :-), chắc là để tranh quà Giáng Sinh (?)
Chúc mừng sinh nhật bạn Lễ Dec. 25.


Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Nửa ngày lương

Phải nói cái tháng này những câu chuyện về chó không/chưa hề chấm dứt đối với tôi,bởi vì sáng ra cái tựa báo trong Yahoo "Polluting pets: the devasting impact of man's best friend", đại khái là "những con vật nuôi trong nhà làm ô nhiễm: Sự tác động tai hại của người bạn thân nhất của con người.

Vales, nhóm người ở trường đại học Victoria của thành phố Wellington cho biết chó lớn vừa vừa ăn khoảng 164 kilos thịt chưa kể 95 cân cereal . Mà nếu phải sản suất ra từng ấy lượng ăn cho chó thì phải cần dùng tới một con số khá lớn đất và sản xuất cho chúng ...chó ăn.

Đấy là chó xứ Mỷ, Tây chứ chó VN thì cứ như cái emai mà tôi nhận được tuần trước thì chó VN ăn thức ăn đặc biệt hơn. 
Vì sự nghiên cứu nói ở trên mà người ở New Zealand (Tân tây lan, không biết có phải dịch thế không) đã cho phổ biến cuốn sách "Đã đến lúc ăn thịt chó:.....", nghe mà giật cả mình.  Thế này thì mấy người ăn thịt chó ở Trung Quốc,  Đại Hàn, Phi hay Việt Nam, hay còn cái xứ nào nữa mà tôi chưa được nghe đến, hẳn là mừng, họ sẽ mua cuốn sách về dán ở cửa hàng để "khuyến khích" nguỵ biện cho những người ghé thăm cửa hàng.  Thật ra nếu những con chó ở VN dùng thức ăn thiên nhiên của Trời cho, thì chúng đâu có (gián tiếp) làm ô nhiễm môi trường, thế mà sao chúng bị đem đi làm thịt, trong khi mấy con chó ở bên Mỹ hay Âu, làm ô nhiễm như thế thì lại được cưng như trứng hứng như hoa,  may người cổ võ ăn thịt chúng ở xứ mới thành lập ấy, nếu mà ở Mỹ thì chắc là sẽ lên đoạn ...đầu đài về tội xâm phạm thân thể của "pets".
Và cũng may là cái tin này tới thì tôi không ở VN, chứ không thì tôi mất cái job trông ... chó như ngày hôm qua, này nhé, sáng qua tôi phải dậy sớm vì có lời căn dặn "mẹ phải đưa nó đi sớm, hôm trước con tới trễ 5 phút họ không nhận", thế là sáng qua tờ mờ sáng tôi thức và vào phòng con để ... xin bồng chó nó đi ra văn phòng bác sĩ thú y.  Ai dè nó lại bảo mẹ đi sớm quá, mẹ ngồi chơi nửa tiếng nữa hãy đi, thế là lại ngồi ...chơi sáng sớm.  Đến giờ, tôi vác chó đi , tới nơi nó làm tôi xấu hổ vì nó, nó nhỏ hay sợ mỗi khi có chó khác hay người lạ vào.  Nó "tè" tùm lum làm tôi phải xin giấy chùi nhà cho họ liên tục, có bà còn cười xoà chọc quê tôi, bảo "professional accident " nữa chứ.  Tôi lại bị dị ứng thế là cứ hắt hơi liên tù tì trong khi ngồi ...ôm đống giấy chờ, cuối cùng sau gần hai tiếng thì ký giấy tờ gửi Nacho lại, rồi chiều tới đón, tà tà đi làm chuyện khác. Chiều về tôi báo cho con tôi biết tốn kém chuyện đưa chó đi "nó làm mẹ xấu hổ, con phải huấn luyện nó đi". Con trai hẳn là thương mẹ nhọc nhằn xấu hổ vì con chó của nó, suỳ ra cho mẹ 7 tờ, trả tiền cho chó, cho mẹ sửa xe luôn, tôi nói còn dư, nó nói mẹ cầm luôn đi.  Ôi chao chả bù tôi làm có mấy tiếng mà bằng đi làm cả ngày, lại tiền không thuế nữa chứ. Cho nên nếu cổ vũ cho thiên hạ ăn thịt chó thì tôi làm gì kiếm ra tiền dễ vậy hả trời.  Tác hại cho môi trường ra sao không rõ nhưng cho con người là... tôi là thấy rõ ràng nhất rồi, tương lai người ta nghỉ hưu về trông... chó mà doạ nhau thế thì nguy hiểm quá, cho nên tôi cứ cho Reha Huttin, trong bài báo nói rất đúng: "the human impact of eliminating pets would be equally devastating. Pets are anti-depressants, they help us cope with stress, they are good for the elderly", lúc này tôi chẳng có depression tí nào và nhất định chưa thể là... elderly được :-)

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Không đề

Năm nay tôi gia nhập đám đông đi shop vào giờ phút gần cuối cho những món quà của Giáng Sinh, tính tôi thường cẩn thận đi mua từ Hè, nhưng năm nay đã giao hẹn với các em tôi là phải bốc thăm để mỗi người chỉ mua một món cho một người, mấy cô em la ầm lên là các cổ đã đi mua từ Hè rồi, thế là tôi tính tiết kiệm cho mấy cổ thì mấy cổ đã tính kỹ đi mua sắm từ thời tám tổng nào rồi. Còn sót lại một mình tôi chờ list chả thấy list nên mới đi mua chậm chạp, lang thang chả biết mua gì, cái tật đi vào chốn đông người là tôi hoa cả mắt, nhẩm trong đầu còn thiếu ai, mua cho con trai thì khó quá, chả lẽ lại mua mấy thứ lẩm cẩm nó đã có thể tự mua cho nó, mua mấy thứ không đúng style còn bị chê nữa là, cho nên vào tiệm sách mua gift card cho cháu rồi chân lang thang thế nào vào hàng nhạc, nhìn thấy CD của Susan Boyle, người phụ nữ suýt trúng giải Idol của Anh với giọng hát trong trẻo cao vút, nhìn vào CD những bản nhạc rất đáng nghe lại với giọng của cô, dĩ nhiên tôi cũng vác vào chỗ để cho mình nghe thử, nghĩ đến ông con trai chả hiểu ai bầy cho nghe mấy cái CD nhạc "quê hương" của Việt Nam, lời điệu chả ra làm sao cả.  Chắc là lời dễ hiểu cho anh chàng nên cứ thế mà nghe, cho nên tôi chọn cho nó món quà âm nhạc năm nay, một CD cho nó xong lại nghĩ mình cũng muốn nghe mà chả lẽ chờ nó mở quà rồi lại bảo con copy cho mẹ ư, thì quê quá, thôi thì "one for you and ... one for me" Cứ thế mà loay hoay ra tới quầy trả tiền là ... chóng mặt.  Thì đúng rồi nào có phải là vào tiệm nhạc VN rồi bưng ra cả rổ vì chỉ có 2 đô một CD đâu.

Trong khi chờ đợi món quà âm nhạc thì tôi cho tôi nghe đỡ nghe lại Andrea Bocelli hát Les Feuilles Mortes.  Người ta hay nói đôi mắt là cửa sổ của linh hồn, không nhìn thấy đôi mắt Andrea, nhưng qua cách diễn tả cuả Andrea, cũng đủ "thấy" được sự diễn đạt đầy xúc cảm của người ca sĩ, họ nhìn thấy không bằng đôi mắt mà bẳng cả tâm hồn của họ và truyền đạt đến người nghe bằng giọng hát không phải qua đôi mắt họ phải không?
Cho nên đôi mắt đã chắc là cửa sổ của linh hồn đâu (?)



Gõ xong blog này chẳng biết gọi nó là gì, nhưng muốn tặng cho những người có cùng sở thích nghe nhạc, và đặc biệt ngồi băn khoăn có nên tặng người (cũng yêu nhạc) mới "chỉnh huấn" tôi hôm nay cũng bởi cái chuyện ... chó.:-), hay là ghi "to everyone but you" :-)

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

Chihuahua


Lôi ra mấy tấm card để viết, phải cố gắng làm sao năm nay phải gửi trước cho người ta thế mà ngồi một chốc lại tự nhủ thôi để mai gọi cho người ta, chứ một năm viết một lần rồi lại bận lòng người nhận. Vả lại lúc này đầu tôi đang lẩn quẩn cái chuyện.. chó mấy hôm trước. Số là tuần này đọc báo địa phương thông báo số lượng chó nhỏ loại Chihuahua lên quá cao ở tiểu bang California, khiến Cali không thể kham nổi, nếu không có tiền nuôi thì phải giết chúng, tin loan ra thế là lập tức các hội từ thiện súc vật ở các tiểu bang khác vận động đồng bào của họ xin nhận nuôi, các tiểu bang miền Đông thì thiếu... chó mà Cali thì dư (chả lẽ vì thế mà xẩy ra chuyện email về chó, khổ thế). Tin cho biết 25 con chó đầu tiên sẽ được đưa lên máy bay về miền Đông, mà điều này mới thấy là làm chó ở Mỹ sướng thế, mình đi đâu có một mình chứ mỗi con chó này bay đi thì có một người đi theo, tiền vé cho người "cận vệ" và chó đã được hội thiện nguyện trả cho hết chi phí, trời ạ, tôi mà biết tin này tôi cũng xin làm ... cận vệ cho chó, dù tôi chẳng mấy thích ôm hôn hít mấy con chó tí nào cả, nhưng mà cứ bay đi chơi với.. chó thì cũng chịu. Chó tôi nuôi thì tôi quí nhưng cái vụ mà đưa mặt cho chó ... hôn là không có tôi trong đó. Cô em tôi thì còn quá cỡ, lúc nào cũng xưng hô với chó như là cha mẹ không bằng khiến ai cũng phì cười "hả , hả con muốn gì, để mẹ dắt đi ra ngoài nhé, không thì ra bố, bố bế em đi", trời nghe mà không bể bụng ra thì thôi. Lần đầu nghe cô xưng hô như thế, bà mẹ chồng cô cười tí nữa ngã ra khỏi ghế, còn tôi thì cứ thắc mắc ai lại chế ra cái vụ "cha mẹ cho chó" bao giờ vậy không biết.
Trở lại chuyện chó nhỏ Chihuahua đó, mới thấy xứ người ta quí súc vật ra sao, mới tuần trước thôi ở thành phố tôi có ông nào đó chó ông đẻ nhiều quá, chắc ông không thể chăm sóc nổi tính đem vào rừng thả cho đi hoang, bị người ta bắt gặp, kêu cảnh sát, chả biết cảnh sát truy thế nào mà tìm ra thủ phạm là ông ta, thế là phải vào tù chờ ngày xử vì hành hạ súc vật và còn bị đóng phạt 15 ngàn đô nữa chứ.
Nói cho đúng thì tôi cũng là chủ phụ một con chihuahua 14 năm chứ có phải ít đâu, từ khi nó còn thơ mấy tuần đến khi trở thành một cụ già 14 năm tuổi. Chẳng qua con tôi khi bé bị chó vồ nên sợ chó đến xanh mặt mỗi khi ra đường. Thấy chó là chúng vội băng sang đường khác, mãi đến khi lớn thì chỉ còn cách mua con chó nhỏ để chúng nuôi cho hết sợ, quả nhiên chúng hết sợ chó và yêu chó vô cùng, dĩ nhiên là chúng đưa cả mặt cho chó.. hôn mà không sợ gì hết. Thân thiết thế đến khi chúng vào đại học thì nhường lại con Tôtô cho tôi chăm sóc, thế là ngày ngày đi làm về tôi và chó ngồi cạnh nhau, an ủi nhau những ngày tháng hai anh chủ của nó vắng mặt. Sáng tôi đi làm, nó ngồi trong giường nó trông ra cửa không thèm nhúc nhích, còn chiều tôi về thì nó đã đứng rung chuông cổ mừng ngay cửa chờ tôi. Tội nghiệp nhất là về già nó bị tiểu đường , mắt nó bị mù nhưng nó vẫn biết đường đi ngõ vào, biết chủ đứng ở đâu để chờ. Cho nên hai ngày sau Thanksgiving cách đây mấy năm, nó nằm liệt không ăn uống. Tôi đành gọi hai anh chủ về nói lời giã biệt, lạ thay nó đứng dậy vui mừng bước đi. Con tôi mang nó vào phòng mạch bác sĩ thú y để tiễn đưa nó, vì nó đã quá đau đớn, gầy sộc đi chỉ còn da bọc xương.
Chiều về, tôi thấy hai anh chủ mắt mũi đỏ hoe, hỏi sao, đã xong và con tôi nhờ họ thiêu nó. Tưởng đâu thiêu thì thôi, ai dè tuần sau nhận hai cái thiệp chia buồn rất trịnh trọng, một của văn phòng và một của nhà quàng kèm theo cái hộp gỗ rất đẹp, mở ra thì là gói bột. Thì ra họ gửi lại tro tàn của Tôtô cho chúng tôi. Người ta làm cẩn thận thế, con tôi bảo đã trả tiền để chọn cái hộp đẹp nhất cho Tôtô, cho nên tôi vẫn phải để nguyên trong đó, chả dám vất đi đâu. Đã mấy năm qua rồi, lâu lâu lại tưởng như nghe tiếng chuông cổ của nó ở đâu đấy. Bây giờ con tôi đã lại có con chihuahua khác, Con Nacho không ngoan bằng con cũ vì nó không được hai anh chủ mang đi học ở trường như con trước, có nhắc nhở con tôi phải lo dậy nó thì nó bảo "mẹ à, con chó này nó là illegal, nó "mất dậy"". Một hình thức nuông chiều lười biếng của chủ. Con tôi cứ dụ tôi mang về nuôi vì nó nghịch ngợm quá, nhưng tôi từ chối vì "mai đây mẹ về hưu thì mẹ trông cho chứ bây giờ mẹ còn ... lo đi chơi", trông nó thì suốt ngày ở nhà với nó thì còn đi đâu được nữa.

Nhắc đến chó mới nhớ những người bạn tôi đã không khỏi lo lắng email và phone cho tôi đủ điều về sự kiện "Ngày 13 của tôi" vừa qua, khuyên tôi đủ điều, ai cũng tưởng tôi sẽ khóc nhè nên lo. Có người còn khuyên một cách rất "kỳ thị... giới tính" là quên đừng nhớ tới... đàn bà nữa chứ. Coi bộ khuyên kiểu này thì hơi (bị) khôn. Nhưng có như thế, tôi mới biết tình bạn là ở đâu, phải không? Cám ơn những người bạn của tôi.

Cho nên tôi đã không viết card mà dành thì giờ gõ linh tinh kể chuyện cho bạn nghe và chúc các bạn một mùa Lễ Giáng Sinh đầy Bình an và Hạnh phúc

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

Bài hát mùa Đông

Merry Christmas and Happy NewYear !!!

Winter Song



Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

Chúc mừng Giáng Sinh

Lời chúc mừng Giáng Sinh của Ngọc Anh gửi đến các bạn

Ngọc Anh và các bạn ở Đà Nẵng

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009

Ngày 13 của tôi

Hôm nay đúng là ngày 13 "xấu xí", cơn mưa vừa tạm dứt sau hai ngày mưa như trút nước, những con đường ở thành phố quận Cam làm tôi nhớ tới cái clip diễu với câu hát nhại "Hà Nội muà này lắm những cơn mưa" với những hình ảnh ngập lụt.  Để tôi bỗng nghĩ quận Cam ở Mỹ cũng có khác gì, nhưng may mắn là chỉ khi cơn mưa dứt thì đường phố trở lại bình thường.  Nhìn ra sân hàng rào như đang... cháy, khói bốc từng cơn, hoá ra sau cái lạnh bây giờ nắng chiếu vào hơi nước bốc lên cuồn cuộn như những làn mây mỏng.  Trời đất là thế, cứ mưa rồi nắng cũng là điều tự nhiên, chỉ là lòng mình có xao xuyến hay không?

Buổi sáng của tôi lẽ ra là rất đẹp khi sau "cơn mưa trời lại sáng", thế mà đọc cái email, dù không muốn nghĩ , không muốn nói vài ba câu cũng thấy bực mình.  Cái email nhân danh "bạn bè" để thông tin với lời lẽ khích bác thiếu tế nhị đầy tính cách kỳ thị.  Không hiểu chủ ý của người gửi là như thế nào, để thông tin? về một điều mà ai trong thế hệ bạn bè người gửi cũng đã rõ, tôi tin  ai trong bạn học tôi, ai cũng đã hiểu rất rõ giá trị của "the man's best friend" như thế nào, và cũng không ai có thể nhẫn tâm ngồi vào bàn nhậu để ăn những món ăn những như thế, và nếu để thông tin thì có cần phải "châm chích" những câu như đầy tích cách miệt thị tới một thiểu số của cộng đồng "công giáo Bắc Kỳ 54" không? Tôi tin không phải ai ở khu ông Tạ ngày xưa như trong thư mô tả đều ăn thịt chó, và cũng không phải là người "công giáo", cứ nhìn nhan nhản những con vật tội nghiệp đang bị xẻ ra đâu đó như trong hình gửi thì có  cần phải là người công giáo từ khu ông Tạ đâu?   Nhắc lại một hình ảnh quá khứ với lời lẽ "chắc nịch" như thế có ích gi giữa bạn bè không nhỉ?  Chưa kể lời ví von giữa thức ăn của con chó VN và người ăn .. thịt nó, cũng như nó.

Đọc bức thư làm tôi nhớ lại bữa ăn hôm qua, ngồi nghe những người đàn ông ngồi kể chuyện, một ông kể lại chuyện ly dị của ông, ông kia bảo "ai bảo mày lấy người Huế, cho mày chết", tôi đã không chịu nổi lời phán đóan chắc nịch của người đàn ông còn đầy tính cách kỳ thị địa phương như thế, người đàn ông  cho rằng ông đọc rất nhiều sách, ông có đầu óc phóng khoáng tự do, thế hệ hippy ngày xưa đó ư?  Có lẽ đất nước này chỉ có thể một lòng để xây dựng đất nước khi những con người VN ấy, không còn tính kỳ thị địa phương, bàn tay có ngón dài ngón ngắn, ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, nhưng không thể vì thế mà áp đặt tất cả mọi điều không tốt cho cả một cộng đồng.

Cái hay cái đẹp có thể là của mỗi miền, nhưng những cái xấu xin hãy nhớ không có của riêng người Bắc, Trung, Nam  mà chỉ có của (chung) con ngưòi Việt Nam xấu mà thôi!, phải không?

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Chúc mừng sinh nhật

Chúc mừng sinh nhật hai bạn Lê thị Mai và Nguyễn Thanh Lộc Dec. 10.

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Lại chuyện... nhạc

Giữa một ngày thật bận rộn lại có chuyện vui cho vơi áp lực của đời sống. Chẳng là tôi chờ đợi hai cái CD nhạc của người bạn gửi tới, tôi đã dặn ông đưa thư là tôi đang chờ thế mà ông đưa thư già lẩm cẩm, thư tới ông không nhớ tên tôi, ông ngâm luôn cả 10 ngày trời, cuối cùng ông lại giao cho phòng Human Resource.  Ông già đưa thư vốn đã quen biết ông biết rõ tên tắt tôi hay viết ra sao, thế mà nhìn cái phong bì thư mà người gửi thì cũng làm biếng hay ngây thơ mà ghi y chang tên tắt của tôi, thế là báo hại ông đưa thư không nhớ là ai vì tôi thì vốn ghi tên bằng chữ thường còn người gửi thì lại viết hoa, mà viết hoa thì người ta tưởng là một công ty hữu hạn nào đó.  Ông đưa thư sợ có "chất bột trắng" hay sao đó, nên giao cho tổ chức họ nghiên cứu.  Và cũng vì thế mà cô nhân viên lại cứ tưởng một "người ái mộ bí mật" nào đó tặng cho cô hai đĩa nhạc cho cô  tha hồ nghe cả tuần này.  Mãi đến khi tôi nhớ ra vội viết email hỏi ông đưa thư, là thư tôi sao chưa tới, ông mới nhớ ra và đi đòi cho bằng được, từ chỗ ông tới chỗ cô nhân viên chỉ có vài chục bước nhưng ông phải đi suốt buổi sáng mới đòi được món quà đi lạc cho tôi.  Ông trở về cười toe, rồi nói tại ông nhìn chữ viết hoa ông tưởng cái hãng nào chứ.  Thật là tai hại, may mà ông còn tìm ra được để giao cho tôi, làm cho tôi có một ngày vui vì nụ cười cầu tài của ông và món quà suýt nữa bị mất tích.  Thôi thì coi như món quà Giáng Sinh đến sớm cho tôi vậy nhé, có lẽ nhờ muà lạnh trời tắt nắng sớm, bạn tôi chắc hết chuyện làm mới nghĩ ra chuyện "burn" mấy cái CD nhạc cho tôi nghe. Chứ mà có nắng thì bao giờ có chuyện CD đi lạc chứ nhỉ. 
Và tôi cũng sẽ có việc làm là học lại cái món sinh ngữ vốn khá mà giờ thành dốt, một chữ cũng không còn nhớ.  Thí dụ nghe Aline có câu
"J'avais dessiné sur le sable" thì 10 lần như một tôi nghe ra làm sao cứ thành "giờ về đi ciné... " thế có chết không cơ chứ.  Cho nên bạn tôi biết tôi dốt muốn cho tôi  nghe (vưà học) suốt một đời sau đó mà, phải không?


Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Nhạc


Trời thì lạnh nằm co ro trong chăn nghe mấy bản nhạc Andrea Bocelli hát, do là người bạn thấy tôi nghe Andrea Bocelli hát cho nên chia cho tôi mấy bài nữa để nghe. Khiến cho tôi có thêm có thêm việc là tìm tòi dịch mấy bản nhạc ra để nghe coi có thấm tí nào không?

Kể ra nghe nhạc ngoại cũng giúp cho mình cách học sinh ngữ đó chứ, hmm, coi bộ đây có thể là một "hobby" mới cho tuổi... già.  Tôi có vài điều rất dở về những gì liên quan tới nghệ thuật là coi phim không nhớ tên tài tử, nghe nhạc không nhớ lời, đọc truyện không nhớ chi tiết :-), cứ "vô tư" đọc rồi "vô tư" quên, cho nên cứ nghe đi nghe lại may ra nhớ được vài điều, cũng là điều cần tập cho trí nhớ phải không?

Chả trách trong  nhóm phụ nữ đi du lịch cùng, hầu như ai cũng bắt đầu đi học hát, bắt đầu một niềm vui mới cho nửa đời sau.  Nơi đây không có lớp dậy nhạc chứ không thì chắc tôi cũng xin ghi tên học thanh nhạc, để làm gì ư ? Để về ngâm nga may ra thuộc mấy câu nhạc cho khỏi quên, chứ không mới đây mấy ông  cùng làm việc truyền thông, gửi cho mấy cái link, ông bảo vào mà nghe boss ông hát, tôi tưởng là trưởng phòng ông hát , hỏi lại sao không thấy ai hát cả, ông mới giải thích cho tôi nghe là "boss" là người quản lý đời các ông bao nhiêu năm nay đó thôi. Thì ra thế.  Nói một nửa đời chưa đủ, nửa đời sau phải học hát, đi đâu còn có người xách túi cho, chứ cứ im ắng suốt cả đời là hỏng kiểu, phải không?

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Tĩnh

Có buổi tối như hôm nay, nghe  bản nhạc La Voce Del Silenzio (The Voice of Silence) trong đêm đem lại chút bình an, thôi cứ nghe lời Ý rồi nghĩ sao thì nghĩ, chứ đọc bản dịch tiếng Anh sao mà tôi nghĩ chắc Google dịch hay sao đó dở ơi là dở, dù sai sót chắc cũng không là bao.
Cứ cái kiểu như tôi thì chắc tôi còn lâu mới có duyên tới đất Phật chiêm ngưỡng như cô bạn học sắp sửa có nhân duyên đi viếng.  Phải là người Phật Tử thuần thành như cô bạn chứ như tôi suốt ngày chỉ tìm sự yên lặng của tâm  mình trong nhạc "tào lao vớ vẩn" chứ có nào đọc kinh kệ gì đâu cơ chứ.:-)

Gõ thêm,
Tặng cô bạn vừa bảo tôi "sao độ rày nghe nhạc nhiều thế", không phải thế đâu, vẫn nghe chỉ không mời ai nghe chung, chỉ là độ rày chịu khó mời bạn nghe cùng đó thôi, nghe bạn than buồn, than già, than làm biếng, cho nên mới mời bạn nghe nhạc giải khuây. Và cũng vì thế nên "chăm chỉ" phóng dịch luôn bản nhạc của người ta ra tiếng Việt theo ý của blogger như sau, đừng cười nhé, mai đây về hưu học tiếng Ý, thì có thể chính xác hơn :-)
Đừng bảo ngươi ta yên lặng (thiền) thì thấy Phật, thấy Chúa, còn mình tĩnh thì chỉ thấy ...người.


 

Tiếng nói của yên lặng:


Em biết không anh muốn được yên lặng để suy tư , 
anh nghe giọng nói nào trong anh từ nỗi lặng yên.
Chúng trở lại và rất sống động, 

anh nghĩ đến cái chết bây giờ.
Và những người anh yêu qúi

từ biển yên tĩnh kia là những ngọn sóng
trong mắt anh và những gì anh nhớ trong biển yên.  

Anh nhớ em nhiều hơn

Có những điều trong yên lặng
Anh không hề trông đợi bao giờ
Anh muốn nghe giọng...

thình lình anh nhận ra trong yên lặng 

có hình ảnh những gì em đã nhạt phai

và anh cảm thấy tình yêu
Anh nhận ra em trong trái tim anh, 

chiếm cả trái tim anh.
Em không mất gì cả
Em đã không mất gì
Em chưa hề biến mất bao giờ

Anh muốn được lặng yên một chút
để suy tư em biết không
nhưng có những điều trong yên lặng
anh không hề trông đợi bao giờ
anh muốn nghe một tiếng nói....

thình lình anh nhận ra trong yên lặng 

có hình ảnh những gì em đã nhạt phai

và anh cảm thấy tình yêu
Anh nhận ra em trong trái tim anh, 

chiếm cả trái tim anh.
Em không bao giờ  phai mờ
Em không bao giờ  phai mờ
Em không phai mờ bao giờ



La Voce Del Silenzio :


Volevo stare un po' da solo
per pensare tu lo sai…
ed ho sentito nel silenzio
una voce dentro me…
e tornan vive tante cose
che credevo morte ormai…

E chi ho tanto amato
dal mare del silenzio
ritorna come un'onda
nei miei occhi,
e quello che mi manca
nel mare del silenzio
mi manca sai molto di più…

Ci sono cose in un silenzio,
che non mi aspettavo mai,
vorrei una voce…

Ed improvvisamente
ti accorgi che il silenzio
ha il volto delle cose che hai perduto
ed io ti sento amore,
ti sento nel mio cuore,
stai riprendendo il posto che
tu non avevi perso mai,
che non avevi perso mai,
che non avevi perso mai…

Volevo stare un po' da solo
per pensare tu lo sai,
ma ci son cose in un silenzio
che non mi aspettavo mai,
vorrei una voce…

Ed improvvisamente
ti accorgi che il silenzio
ha il volto delle cose che hai perduto,
ed io ti sento amore,
ti sento nel mio cuore,
stai riprendendo il posto che
tu non avevi perso mai
tu non avevi perso mai
tu non avevi perso…
tu non avevi perso mai.


The Voice of Silence:


I wanted to be a little 'alone
to think you know ...
and I have heard in the silence
a voice inside me ...
they return and live so much
I thought death by now ...

And who I loved so much
from the sea of silence
returns a wave
in my eyes,
and what I miss
in the sea of silence
I miss you know much more ...

There are things in silence,
I did not expect ever
I would like a voice ...
And suddenly
you realize that the silence
has the face of what you have lost
and I will feel love
I feel you in my heart,
taking up the place
you did not lose anything,
who had not lost anything,
that you had never lost ...

I wanted to be a little 'alone
to think you know,
but there are things in silence
I did not expect ever
I would like a voice ...
And suddenly
you realize that the silence

has the face of what you have lost,
and I will feel love
I feel you in my heart,
taking up the place
you did not ever lose
you did not ever lose
you did not lose ...
you did not lose ever.


Thứ Ba, 1 tháng 12, 2009

Cuối ngày

Một ngày rất bận rộn sau mấy ngày nghỉ, ăn với uống, dù không ăn một miếng gà Tây nào, cũng chỉ muốn ngủ và ngủ cho hết muà Đông. Tưởng tượng đang nằm trong chăn ấm mà phải vùng dậy "bò" ra đường khi trời còn trăng, thì có khổ không cơ chứ. :-(

Chiều về, đã thế cả khu lại bị cúp điện, cơm không có mà ăn, computer bị shock hay sao đó, bật mãi thì chạy mà "cửa sổ" không thấy bật lên, tức mình hay là mấy ông nhà đèn làm "shock" cái máy của mình.  Mở ra thì chỉ thấy dây và dây thôi thì cầm cái bình không khí xịt một vòng rồi... cầu nguyện cho nó bật lên để đến cuối tuần, sau khi save files rồi hãy đòi tiền mua máy mới vậy. May quá, thế mà nó chạy lại, cũng chả hiểu tại sao, nói kiểu này thì mấy ông lại bảo thì nó giống... phụ nữ, cứ như có người bạn mới than là "cô con gái đúng là khó hiểu như... phụ nữ", nghe cứ buồn cười làm sao, thấy cũng vất vả cho một đời đàn ông, bao nhiêu năm chưa chắc hiểu được vợ, giờ tới con gái, hi hi.  Cũng đáng đời cho mấy ông hay tuyên bố "yêu hết cả nửa dân số trên thế giới" vì thế mới bị đoạ! 
Nói đùa cho vui khi trăng đã tỏ, không biết ngày đã qua rằm hay chưa. 
Thôi bỏ vào đây bản nhạc cô bạn mới gửi cho nghe để mời cả làng cùng xem, cậu nhỏ có giọng hát hay và lời hát thì thật là cảm động.


Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

Stand by Me

Người ta gửi cho cái clip khá lâu rồi mà vẫn không buồn mở ra xem, cho tới hôm qua nghĩ tới chuyện "Stand by me" trong đời sống.  Ai cũng cần có một cái bóng mát cho mình trú núp dưới tàn trong những cơn nắng  cháy, những cơn mưa bão, à nhưng mà giông có sét thì chắc là phải tránh xa chứ nhỉ ?
Thôi thì nghe một bản nhạc cho một ngày Chủ Nhật cuối tháng 11, đã gần cuối năm rồi còn gì, hôm qua nhà ai đã giăng đèn cho một ngày Chúa giáng sinh. Lại một năm nữa rồi sẽ cũng đi qua!

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

Chia Buồn



Nhóm học sinh 12PCTA2-74 xin thắp một ngọn nến chia buồn cùng gia đình bạn Trương Cừ

Trương Cừ vừa rời khỏi bạn bè về chốn vĩnh hằng
6/3/56 - 25/11/09


Người bạn ngày hôm qua

Người bạn ngày xưa



Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

Hy vọng (?)









Hình của Cao Tường

Sáng muà Thu trời còn rất tối, và như thế là tôi không thể nào mở mắt ra được khi ngồi trên xe bus đến sở, thế nhưng trong mắt tôi là hình ảnh của người bạn học cũ nằm yên lặng với giây nhợ, ống thở trên giường bệnh, một hình ảnh không có, không còn gì sống động cả, không biết diễn tả thế nào cái hình ảnh bi thương đó, một hình ảnh chắc chắn đang làm đau lòng những người thân của người bạn, bạn nằm đó trong nỗi thương tâm lo lắng của thân nhân, mà có lẽ ở đâu đó trong vô thức của bạn, tôi chắc anh ta cũng  không muốn làm đau lòng người vợ người con của mình về hình ảnh đau buồn ấy. Ai rồi cũng phải đi qua một chuyến đò của đời mình, sang một bến khác bỏ lại tất cả những gì gọi là "đời sống".

Nhận được tấm hình do các bạn chuyển đến, tôi hơi bàng hoàng nhớ đến lời mẹ tôi mắng chúng tôi lỡ mà chụp hình bà đang lúc ngủ, mẹ tôi bảo kiêng cữ không chụp người ta đang lúc ngủ, dù tôi thấy những đứa bé ngủ như thiên thần, dễ thương lắm, chụp có sao đâu, nhưng các cụ kiêng thì cứ kiêng, vì chụp lúc ngủ thì như chụp người ta nằm trong 6 tấm rồi, cho nên kiêng là vì thế.  Giờ đây tấm hình bạn nằm bất động, làm cho ít nhất là tôi, người bạn học cũ lan man chuyện đời.  Thế sao! chúng ta đang đi dần vào cái tuổi bệnh lão tử đó sao.

Có một thời tự nhiên thấy mình không còn ai mời đi mừng thiên hạ sinh con thì biết mình không còn trẻ, đến khi chỉ đi thăm người bệnh thì cũng thấy mình đang ở đâu trên xa lộ cuộc đời. Đến hôm nay nhìn hình bạn thì thực tế "phũ phàng" mà lắm lúc mình cứ tự dối mình là "young at heart" nhắc nhở là phải làm di chúc đi là vừa.  Chẳng phải là làm di chúc để lại cái mảnh vườn mấy thước dăm chậu lan đất mà làm di chúc là khi tôi nằm đó, con tôi sẽ không chụp hình tôi, bởi vì tôi muốn những người thân, bạn bè nhớ đến tôi khi còn sống, dù là nhớ khuôn mặt đăm đăm khó chịu chăng nữa, đừng để ai nhìn thấy hình ảnh "não nùng" của tôi nếu chẳng may chung quanh tôi là những giây nhợ lằng ngoằng. Buồn lắm, là đàn bà mà sáng nào cũng phải soi gương làm ... điệu, bấy giờ mà bị chụp hình thì coi làm sao cho được.
Cho nên tôi phải ghi ngay vào giấy dặn dò con tôi, chẳng phải vì tôi kiêng như mẹ tôi, tới lúc phải đi thì đi thôi, chả phải vì chụp hay không chụp, cũng chả phải vì chuyện người Tây Phương tránh chụp như thế, mà chỉ vì nhát và mắc cở như thủa nào, đến chết cũng vẫn xấu hổ như thường. Nhất là khi minh không còn nhìn thấy chính mình trước ống kính (thì không "fair" cho mình chút nào). 

Lan man nghĩ những điều vẩn vơ như thế cho vơi nỗi ưu tư đang đến trong lòng, tôi nghĩ tới người bạn nằm đó, bạn đang nghĩ gì, tôi chỉ còn biết cầu chúc cho bạn tránh được những đau đớn sau cùng, được ngủ một giấc ngủ êm đềm, vì như các bạn thông tin, căn bệnh của bạn chỉ còn là vấn đề thời gian.  Tôi chỉ còn biết cầu mong như thế trong buổi sáng một ngày trước lễ Tạ Ơn nơi đây. Có nỗi buồn nào rơi xuống trong một sáng cuối Thu.  Tự nhiên tôi nhớ đến tấm hình trên trang web tình cờ trông thấy sáng nay, chỉ còn một chiếc lá trên cành cây khô, để nhớ tới bài chính tả thật là xa xưa, một bài chính tả tôi không còn nhớ tên nhưng nó nhắc đến chiếc lá cuối cùng.  Trong lòng tôi vẫn muốn tự dối tôi, rằng bạn sẽ không phải là người đầu tiên trong lớp học tôi để tôi phải nghe tin buồn.  Tôi vẫn nuôi niềm hy vọng,dù rất nhỏ. 

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Tình

Có ai đó gửi cho cái clip Nhớ Thương do chính tác giả hát, cho nên mới lại lan man gặp cái clip này.
Những điều nói về Tình yêu thì đã cũ, cũ như trái đất rồi còn gì, nhưng mà những tấm hình ở đây đẹp quá dễ thương quá nên post vào đây, nhất là sau khi đọc mấy bài thơ buồn của Nguyệt Cầm, để ngôi ngẫm nghĩ đến chuyện muôn đời làm khổ thiên hạ. Đó là một chữ Tình!.
(nhưng mà phải nói bài hát đệm, dở quá, hay tại mình cũng gìa như trái đất nên không cảm nổi nhỉ)

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Chuyện cô giáo

Ngày 20-11ở Việt Nam học trò mừng thầy/cô giáo.  Lẽ ra tôi cũng phải gõ cái gì mừng thầy cô tôi chứ nhỉ, nhưng phải cái tội học trò làm biếng, thấy người ta chúc mừng, nên cứ vào "nhà" người ta xem người ta mừng thầy mừng cô ra làm sao, người thì làm thơ, viết văn, viết thư cho thầy cô, đọc một hồi thì thấy mình mà gõ cái gì nó cũng thừa ra, thôi chi bằng cảm tạ công ơn thầy cô ngày xưa, cứ để ở trong lòng.  Chứ thầy/cô mà thấy học trò ngày nay chả làm nên cơm cháo công danh gì, thầy cô còn buồn hơn, chi bằng thầy cô cứ xem như học trò xưa thì rất ngoan, nhưng chậm lớn nên bây giờ thì cúp cua đi chơi mất tiêu. 
Chuyện cuộc đời các thầy cô thì có rất nhiều, nhưng nhật ký của một cô giáo thời này thì có truyện này khá vui, để dành cho các cô thầy của lớp tôi cùng đọc vậy. Không biết các thầy cô (bạn học) có chịu chia xẻ niềm vui nỗi buồn của họ cho mình đọc không nhỉ (?)

Mừng sinh nhật


Mừng sinh nhật 20-11 của cặp bạn bè "sinh đôi" ở hai nơi khác nhau, giờ đây mỗi người một châu có nhớ giờ phút bên nhau như thế này không nhỉ.
Chúc mừng sinh nhật các bạn Phước - Quế

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Chuyện người, chuyện mình

Lang thang sang trường lớp của người ta, bạn bè người ta nhộn nhịp vui ghê, thì ra thời nào, lớp nào cũng có những câu chuyện như nhau gọi là chuyện bây giờ mới kể, đọc vui ra phết ấy chứ. 
Lớp tôi cũng mấy ông Doc, thế mà chả ông nào chịu gõ một dòng nào những câu chuyện thời xưa, có ông hay gõ chuyện đời nay thì lâu nay lặn đi đâu mất tiêu.
Hình như sắp tới ngày thầy/cô giáo (20-11, vậy mà lâu nay tôi cứ nghĩ 20-10), mà lớp thì có nhiều cô/thầy giáo, cho nên cũng phải sửa soạn tấm lòng mà nhớ đến những người thầy cũ. 

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Đa mang (?)


Chống cằm nhìn gió bay đi
Để khỏi ... đa sự, thôi thì ... đa mang

Dĩ nhiên không phải thơ tớ, mà là sáng sớm bạn học gửi cho bức hình Phật ngồi suy tư "dễ thương" quá, Cám ơn bạn!
Chưa hề thấy bức tượng Phật nào ngồi... mơ, gối cằm như thế, chắc phải về chụp một tấm giống hệt... Phật mà post vào cho đúng với câu thơ trên chứ nhỉ :-)
Nhưng mà, hu hu, ông bạn "mắng khéo" tớ lắm chuyện, đa mang đấy.

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

Nghe nhạc

Có những ngày đi qua biển, nghe bản nhạc rót vào tai, hỏi lòng sao không xúc động. Cho dù không hiểu lời nhạc chăng nữa, người ta cũng hình dung nỗi cô đơn của con người giữa những con sóng (?) Một sự chia tay tha thiết nào đó, mà nỗi buồn theo từng lời nhạc như cơn sóng đổ vào hồn!





CARUSO
by artist Lucio Dalla

Qui dove il mare luccica
e tira forte il vento
su una vecchia terrazza davanti al golfo di Sorrento
un uomo abbraccia una ragazza
dopo che aveva pianto
poi si schiarisce la voce e ricomincia il canto:

Te voglio bene assai
ma tanto tanto bene sai
e' una catena ormai
che scioglie il sangue dint' e' vene sai...

Vide le luci in mezzo al mare
pensò alle notti la in America
ma erano solo le lampare
e la bianca scia di un'elica
sentì il dolore nella musica
si alzò dal Pianoforte
ma quando vide la luna uscire da una nuvola
gli sembrò più dolce anche la morte
Guardò negli occhi la ragazza
quegli occhi verdi come il mare
poi all'improvviso uscì una lacrima
e lui credette di affogare.

Te voglio bene assai
ma tanto tanto bene sai
e' una catena ormai
e scioglie il sangue dint'e vene sai...

Potenza della lirica
dove ogni dramma e' un falso
che con un po' di trucco e con la mimica
puoi diventare un altro
Ma due occhi che ti guardano
così vicini e veri
ti fanno scordare le parole
confondono i pensieri.

Così diventò tutto piccolo
anche le notti la in America
ti volti e vedi la tua vita
come la scia di un'elica.

Ah si, e' la vita che finisce
ma lui non ci pensò poi tanto
anzi si sentiva felice
e ricominciò il suo canto:

Te voglio bene assai
ma tanto tanto bene sai
e' una catena ormai
che scioglie il sangue dint'e vene sai...

Te voglio bene assai
ma tanto tanto bene sai
e' una catena ormai
che scioglie il sangue dint'e vene sai.

Here, where the sea shines
and the wind howls,
on the old terrace beside the gulf of Sorrento,
a man embraces a girl
he wept after,
then clears his throat and continues the song:

I love you very much,
very, very much, you know;
it is a chain by now
that melts the blood inside the veins, you know…

He saw the lights out on the sea,
thought of the nights there in America,
but they were only the fishermen’s lamps
and the white wash astern.
He felt the pain in the music
and stood up from the piano,
but when he saw the moon emerging from a cloud
death also seemed sweeter to him.
He looked the girl in the eyes,
those eyes as green as the sea.
Then suddenly a tear fell
and he believed he was drowning.

I love you very much,
very, very much, you know,
it is a chain by now
that melts the blood inside the vein you know…

The power of opera,
where every drama is a hoax;
with a little make-up and with mime
you can become someone else.
But two eyes that look at you,
so close and real,
make you forget the words,
confuse your thoughts,

So everything became small,
also the nights there in America.
You turn and see your life
through the white wash astern.

But, yes, it is life that ends
and he did not think so much about it
on the contrary, he already felt happy
and continued his song:

I love you very much,
very, very much, you know,
it is a chain by now
that melts the blood inside the veins, you know…

I love you very much,
very, very much, you know,
it is a chain by now
that melts the blood inside the veins, you know…

(translation: author unknown)

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

Chuyện ăn

Trời chiều tưởng cơn mưa sẽ đến nhưng trời chỉ có một cầu vòng thật đẹp dắt ngang thành phố.  Tôi ngồi trên xe mà lòng chỉ nghĩ đến... ăn chỉ vì đọc bài báo Ăn với bạn Tây của ông Nguyễn Hưng Quốc, tưởng ông nói chuyện cách ăn uống món Tây ra sao , hoá ra ông chỉ nói tới món ăn VN. Làm tôi nhớ một lần đi ăn Phở với ngươì kỹ sư cùng phòng, tôi đùa bảo người Việt khi ăn phở thì húp xùm xụp và có khi bưng cả tô lên húp nước phở, thế là tên kỹ sư bưng luôn tô phở lên húp, ra cái vẻ rất sảng khóai vì nước phở. Từ đó trở đi anh chàng mỗi khi đi ăn phở đều bưng cả tô lên húp, xem ra anh chàng này "nhập gia tuỳ tục" rất nhanh.  Bây giờ ngoài Phở còn có món Bánh Mì đã đi vào dòng chính ở xứ Mỹ, khi bản tin của Yahoo tuần trước có đăng nguyên chữ Bánh Mì thay vì sandwich. À quên còn món Gỏi cuốn tuy được gọi là Spring roll và là một món của hệ thống nhà hàng Elephant bar. 
Cứ thế mà lan man nghĩ tới các món ăn chỉ vì trên đường về nhà, trời đã sắp tối, nghĩ tới bữa cơm chiều không biết sẽ nấu gì để ăn đây, ở đây chẳng có phở lại cũng chẳng có bánh mì! Ôi buồn (cho cái bụng).

Trời ạ, đang đói bụng mà có người bạn học bảo đừng ăn phở, bánh mì gì hết ráo, ăn ngay tô cháo nóng hổi, tưởng là tô cháo trắng thì chả thèm, nhưng nhìn tô cháo này mà lại là tô cháo Huế nữa chứ, thế này thì còn gì bằng. Cám ơn ông bạn học nhé.

Chỉ phải tội về đến nhà tìm đâu ra tô cháo Huế hở trời, chắc là phải mua cái vé máy bay đi tìm tô cháo Huế!



Mừng sinh nhật

Sinh nhật Tôn Thất Hạng 11-11 cùng các bạn học



Chao ơi nhìn cái bánh của bạn TTH mà tớ tủi thân, chưa bao giờ tớ có bạn nào chung vui với một cái bánh to như thế. :-)

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2009

Bong bóng thứ 4

Cô cháu nhỏ hơn tôi và chưa tới tuổi 50 mà nghe cô than tôi ngỡ tôi là bà cô già 70 tuổi, cô nói "Bây giở hãng mướn người trẻ, cháu cũng bị "xuống chức" làm những công việc xoàng, chán lắm cô ạ". Tôi cũng muốn than như cô, ngày nào một mình một phòng, nói chuyện tào lao với bạn cả giờ không sao. Còn bây giờ việc gì cũng phải làm, mà toàn làm những chuyện tào lao để chẳng còn chuyện "tào lao" với ai được nữa. 

Cũng may là giờ này chỉ lo ... ăn và trả thuế cho Uncle Sam. Chứ mà như bạn bè có vài căn nhà lo đến tóc trắng ra trong thời buổi này thì không biết làm sao.

Chả biết an ủi cô cháu thế nào, vì cô cũng như tôi, như bao nhiêu người khác đến cái tuổi mà mọi thứ không còn ở trước mặt, tất cả đã ở phía đàng sau. 
Thả chiếc bóng thứ 4 cho một đầu ngày để mang một lời chúc lành tới tất cả mọi người.

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2009

Thư cho bạn

Hi T.

Nhận thư T. rồi nghe tin bão, Tr. không biết tình hình, mãi đến hôm TH. và TL. cho biết đã liên lạc được với T., Tr. cũng thấy vui là gia đình T. không sao. Sáng nào bản tin Tr. nghe cũng là bản tin về tình hình quê nhà đó T. ạ.  Những cơn mưa, cơn bão cũng giúp cho Tr. nhớ lại những bải học địa lý về đất nước của mình đó T. ạ. 

Đọc thư T. kể chuyện thời đi học đến lúc lấy chồng làm Tr. khiến Tr. nhớ lại thời đi học và những lận đận sau biến cố 75.  Tr. cũng có dịp đi ngang hay đến Tuy Hoà một lần đó T. ạ, Tr. nhớ con đường đi từ Nha Trang vào Tuy Hoà có những rặng thông dọc bờ biển đẹp và hoang vu, không biết Tr. nhớ có sai không? Ngày ấy Tr. nhớ có những lò than nho nhỏ dọc trên đường, những hình ảnh nghèo khó nhưng thanh bình của quê hương trong một thời buổi chiến tranh ngày ấy. Trí nhớ chúng ta cũng lạ kỳ phải không T., có những điều chúng ta quên mất nhưng có những hình ảnh chỉ thoáng đến trong đời nhưng để lại một ân tượng sâu sắc trong tâm trí chúng ta phải không T.. 

T. nhắc đến Hội Việt Pháp, Cổ viện Chàm, làm Tr. nhớ những ngày ấy, Tr. cũng có những buổi chiều ngồi ở Hội Việt Pháp nhìn lục bình trôi trên sông Hàn, những lúc lang thang ở Cổ viện Chàm, thời thiếu nữ của tụi mình sao có những điều giống nhau, những mơ mộng lãng mạn mà có lẽ không bao giờ còn tìm lại được phải không? Vậy mà sao Tr. không có dịp đùa vui với các bạn nhỉ? Có lẽ đúng như T. nói ngày ấy, đời sống Tr. chỉ có ... mình với chiếc xe.  Chán nhỉ.  Nghĩ lại thì thấy tiếc. 

Bây giờ T. có dịp gắn bó với học trò, có lẽ cũng vui phải không? Thư TL. viết trong mùa bão cô giáo T. đang dắt học trò đi tránh bão và dọn dẹp, làm cho Tr. hình dung ra một khung cảnh thật dễ thương, như con vịt mẹ đang chăn những chú vịt con đang trong mùa nước lũ, có gì cảm động hơn thế không nhỉ. 

T. ơi, đang nằm co ro trong một ngày thu trời bắt đầu lạnh, nghe bản nhạc Lệ Thu hát của một thời thiếu nữ mà có lẽ T. cũng như Tr. đã từng nghe phải không, cho nên Tr. vùng dậy gõ những dòng này cho T. đó. Tr. gửi tặng T. để nhớ một thời mà có lẽ T. cũng như Tr. mê giọng hát của cô phải không? 



Tình khúc chiều mưa

Nhạc và lời: Nguyễn Ánh 9

Tình chết không đợi chờ
Tình xa ai nào ngờ
Tình đã phai nhạt màu, tình đâu ?

Lòng chót trao về người
Dù đã lỡ làng rồi
Lòng vẫn xin trọn đời lẻ loi

Chiều mưa ngày nào sánh bước bên nhau
Tin yêu dạt dào mộng ước mai sau
Cho ân tình đầu mãi mãi dài lâu
Cho duyên tình mình đừng có thương đau

Chiều nay một mình chiếc bóng đơn côi
Mưa rơi giọt buồn giá buốt tim tôi
Mưa rơi lạnh lùng xóa dấu chân tôi
Tình yêu bây giờ trả lại người xưa

Tình lỡ nên tình buồn
Tình xa nên tình sầu
Tình yêu phai nhạt màu, còn đâu ?

Lời cuối cho người tình
Dù đã bao muộn phiền
Lòng vẫn yêu trọn đời ... người yêu ơi !

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

Lẩm cẩm (?)

Lâu nay net vẫn đăng những bài làm thế nào để kiểm chứng bạn đã già lẩm cẩm hay chưa. Ai sao không biết chứ tôi thấy thì tôi còn tỉnh táo lắm, chỉ lâu lâu ai gọi phone tới, tôi rút mãi cái phone "tối tân" đủ mọi chức năng của tôi ra khỏi túi rồi vội xoa cho nó bật phone ra thì cũng vừa chấm hết cú phone, coi như hãng điện thoại vừa tính tiền mà tôi không cần... nói.  Như thế là tôi cũng biết cách xử dụng cái phone tối tân đó chứ, chỉ tại người gọi không chịu kiên nhẫn chờ cho tôi từ từ rút nó ra mà thôi, đâu phải tại tôi lẩm cẩm đâu.

Nếu tôi lẩm cẩm thì làm sao tôi có thể xử dụng một lúc đến hai ba cái "gadget" một lúc chứ, này nhé, net book thì trên đùi, iphone thì cắm ở trong tai, tay thì cầm cái palm bấm loạn xà ngầu tìm số phone, đó là chưa kể Palm cũng có chức năng nghe nhạc mà tôi có thèm xử dụng đâu, đó là nói hồi mà chưa "tổng hợp" các chức năng vào một máy. Bây giờ thì con tôi nó thấy tôi tội nghiệp quá, mỗi lần lủng ca lủng củng đủ thứ, nó "kết nạp" tất cả các chức năng vào một máy, nên tôi chỉ còn có mỗi chiếc Iphone, mà mỗi khi ra đường thì cứ phải mắc dây dợ vào người, cứ như là mình sắp đi làm chuyện gì bí mật lắm, phải gài dây sẵn trong người, để ở ngoài như mấy cô bé thì e người ta cười bà già xí xọn, nên phải dấu chỉ để lòi mỗi cái đầu gắn vào tai. Và nhỡ đi đâu dây móc vào đâu mình ngã cho một phát, bể xương vì phone phiếc thì cũng là đại họa. Do đó cứ ra đường là tôi mắc dây vào người là vì thế. Con gạ để nó mua cho cái bluetooth mà đeo vào, tôi thấy nó chướng quá, tai phụ nữ như tôi không đeo vòng vàng hột xoàn thì thôi chứ, bảo tôi đeo cái "cấn" ngang tai thì cho tôi xin. 

Ấy thế, là chưa nói tới cái chuyện thời buổi bây giờ phone lại quá hiện đại khiến ra hại điện, vì có nhiều thứ mình có cần đâu (hay tại mình không biết ...xài, cũng nên), có bao nhiêu là chức năng, nào là phone đợi , phone chờ, phone ba bốn chiều. Eo ơi mỗi khi nhìn cái menu hay quảng cáo hãng phone gửi tới, tôi tức lắm vì mình có dùng đâu mà nó cứ "offer" rồi tính tiền mình thẳng tay. Cho tới bây giờ đầu giường chân giường là hai ba cái computer, laptop mà tôi cũng không biết bấm chỗ nào cho phone đợi phone chờ, không biết bấm số nào cho thành ra ba bốn chiều. Tôi ghét cái vụ, đang nói chuyện với cô em, thì cổ bảo mình chờ, sao cổ không để cho người gọi sau chờ mà lại bắt mình chờ, có vô lý không? Cho nên tôi chẳng thể bắt ai chờ, do đó mà tôi không thèm biết, chứ không phải tôi lẩm cẩm già cả. Cả cái vụ phone ba bốn chiều, ở sở gọi thế cho tiện, ba mặt một lời. Còn ở nhà gọi cho ai là chuyện riêng, tình cảm với người này đâu giống với người kia, đâu có thể cùng lúc nói một lời với hai ba người chứ, phải không? Vì thế gọi một chiều tôi còn chưa gọi thì làm sao mà hai ba chiều được cơ chứ!

Bạn có bao giờ ghét gọi đến đâu, xong nó lại bảo mình "bấm số một để ..., bấm số hai... , bấm số ba...." nghe một hồi chằng hiểu mình tới mê hồn trận nào, thì nó lại bảo bấm "star" để nghe lại từ đầu. Hỏi sao không tức, tôi cứ gọi xong là bấm luôn số 0 rồi ngồi chờ. Đó là chưa kể phone mới hiện đại quá, có cả "feature" nhận lời nhắn, lỡ mà tự nhiên phone hiện lên lời nhắn bá vơ nào đó của các đường dây "hot" nào đó, thì có khi chén điã bay và bạn (nam) phải ăn "mì ly chan nước mắt" dài dài không chừng.  Hay lúc đó có em nhí nào đó gửi vào thật thì lại đổ là đường dây hot nó quảng cáo.  Tai họa không biết thế nào mà lường được, đúng không?

 Và bạn cứ tưởng tượng có ông chồng, là người luôn mất phương hướng như hầu hết các vị nam nhi trên cõi đời này, thế mà bây giờ nhờ ông ấy gọi cho hãng cable TV để "activate" cái hộp digital cho chính ông ấy xem, bạn cứ vờ đi để xem đến ngày nào thì cái hệ thống digital ấy hoạt động, tôi cam đoan với bạn là cỡ chừng gần tháng sau, nó còn nguyên đó, dây nhợ cắm sẵn đâu vào đó, hỏi sao thì hoá ra người đàn ông ấy không thể nào theo kịp cái vụ "automate phone system", bấm số 1 để... bấm số 2 để ... bấm số 9 để.... bấm * để nghe lại.  Mà tai người đàn ông trung niên ấy làm gì còn thính để mà nghe cái giọng máy nói gì cơ chứ (giọng thật còn chẳng nghe ra nữa là). Cho nên thôi thì bạn đành phải làm cái nhiệm vụ cuối cùng là ngồi lắng nghe, xong rồi lại phải "dịch thuật" lại cho đương sự làm cái hộp hoạt động.

Thế thì làm sao mà lẩm cẩm cho được chứ, lẩm cẩm thì làm sao mà điều khiển các hệ thống dây dợ, remote control trong ngoài cơ chứ.

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Bà cụ tám mươi

Tính leo lên giường... ngủ cho đã cho một ngày cuối tuần trườc khi đổi giờ đổi giấc. Nhưng đọc cái bài báo về một bà cụ có cái tên nghe rất quen quen, vì hàng ngày cứ hễ ai nghe gọi cái tên ấy là tôi giật bắn người lên, chả hiểu làm sao cả, người gọi lẫn người nghe cứ nhìn nhau mà ... chết sảng tưởng là tim đã rớt mất cả ra ngoài rồi.
Nhưng mà gõ tới đây thì lạc đề, tôi muốn nói tới bà cụ sao mà dễ thương quá, 80 tuổi vẫn đến trường học computer. Cho nên ngày nào (nếu còn sống) tôi trẻ như cụ thì tôi sẽ... quyết chí học tới nơi tới chốn, học bất cứ môn học gì rớt vào mắt, không làm cho những cuốn sách nằm chồng với nhau trên bàn trong tủ dưới garage chờ đợi "khi nào về hưu sẽ đọc, sẽ học".
Bà sẽ là gương, là "mentor" cho tôi noi theo, tôi ghi vào đây để mai mốt "nếu còn nhớ" thì mò vào đây tìm ra link của bà, theo gương bà làm bà cụ... dễ thương cho mất cái tiếng "khíu chọ" bấy lâu nay, í quên từ thời ngồi ở ghế nhà trường PCT đó chứ.

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

"Khíu chọ"

Đang bận mà cũng gõ nếu không chốc nữa thì quên mất. Bởi vì tôi đang ngồi nghĩ tới cô bé kỹ sư mới vào làm ngồi cạnh tôi, nhìn cô tôi cứ nghĩ cô cũng ngoài 30 rồi, cô không xấu nhưng da cô thì xấu quá, tội nghiệp cô có lẽ thời trẻ có rất nhiều mụn nên giờ da dẻ sần sùi. Cô đi ra đi vào chẳng chào ai, trông cô cứ đăm đăm thế nào ấy. Thỉnh thoảng tôi nghe cô nói chuyện vui vẻ với đồng nghiệp của phòng cô, thế thôi. Tôi tuy ngồi cách cô có một bức "divider", nhưng không cùng phòng nên cô chả bao giờ nói chuyện với tôi, mà tôi thì bận bịu, nghĩ cô "khinh người" nên tôi cũng chả thèm hỏi han. Có điều thỉnh thoảng nghe cô nói chuyện với người khác thì cô có một giọng nói rất dễ thương, rất con gái khiến tôi ngạc nhiên không đóan được tuổi thật của cô. Trời không cho cô sắc nên đã bù đắp cho cô phần "thanh" chăng? Cho nên một hôm tôi nghĩ phải phá vỡ bức tường "lòng" của cô, tôi nói với cô khi gặp cô ở trong restroom (hmm, nơi chốn lý tưởng cho các cô/bà gặp nhau tán chuyện phải không?).
- Cô có giọng nói rất dễ thương.
Cô nhìn sững tôi rồi cười hỏi lại
- Thật không?
Dĩ nhiên là tôi khen cô thật lòng, tôi nghĩ cô có mặc cảm gì đó chăng.
- Đúng thế, cô nói mà tôi nghe tưởng một cô bé nào.
Mà thật cô là cô bé chứ còn gì nữa, sau khi khen cô,tôi mới biết cô chỉ mới 21 tuổi mà tôi lại nghĩ là cô trên dưới 30 rồi, thế có hại cho cô (và tôi, vì cứ tưởng cô già rồi) không cơ chứ. Có điều từ ấy gặp tôi , cô cười thật tươi. Tôi cũng thấy vui vui vì phá được bức tường ngăn cách giữa chúng tôi.
Gõ tới đây tôi lại nhớ hồi nhỏ đi học tôi "được" các bạn cho là "khó đăm đăm", và cái tên nó theo tôi tới bây giờ thành ra "bà già khó đăm đăm, khíu chọ, nhăn nhó suốt ngày". Cho nên tưởng tượng sáng sớm mình còn đang ngái ngủ mà tự nhiên ở đâu có giọng nói vang lên trong phone hỏi:
"Ngủ dậy chưa, mặt mũi ra sao rồi, có nhăn nhó không? Sao hở, không biết nhăn nhó ra sao hở, cứ dở tự điển ra, tìm cái tên mình là thấy cái mặt liền hà".
Đấy, chưa kịp trả lời gì, thì cứ như một tràng "liên thanh" bắn ra đùng đùng trong lỗ tai, không chạy vội vào soi gương mà "nhe răng" thì còn làm gì cho buổi sáng nữa hở Giời!. (không nói chuyện Halloween ở đây đâu nhé :-))

Nghe như thế bạn có nghĩ cái người "mắng mỏ" mình là "true friend" không cơ chứ, hay là tại hồi đi học chả ai chịu phá bức tường lòng của tôi cho tôi cười "duyên" như cô bé; để giờ suốt ngày cứ phải có người nhắc cho bớt khíu chọ. Hu hu, chắc tại trong hai, cô còn có một, còn tôi, cả hai thứ tôi đều ăn con số không. Trách ai bi chừ.
Có điều tôi khen cô bé vậy chứ tôi nào có phải là bạn thật với cô đâu. Cho nên khen mà không nhận là bạn, thì chỉ có chê mới là bạn đúng không?
Trong hai chọn một thôi chứ! (Dĩ nhiên tôi chỉ nói thầm với tôi)

BÊN HIÊN TRƯỜNG CŨ

Sáng đọc lá thư của AT, cô bạn học, cô chép bài thơ của người Đà Nẵng, cô nói chép chữ có dấu mà sợ thành chữ Campuchia, chép vào đây để cô an lòng, thư đến chữ vẫn là Việt. Phải nói lời cám ơn cô đã gửi bài thơ cho buổi sáng của tôi. Để nhớ một thời tôi cũng như cô chỉ đọc Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc rồi thì ... không còn gì để đọc.










Em có về qua lối hạ xưa

Mùa hoa phượng cháy lan cành nhớ
Vội vã cơn mưa rào dập lửa
Chỉ bừng thêm muôn đốm than hồng

Kỷ niệm dài như một dòng sông
Miên man chảy không đầu không cuối.
Thương cánh phượng mong manh màu tuổi
Rải hồng trên mỗi bước thơ xanh.

Mười hai năm... dấu nhớ kín cành
Sân trường nắng nghiêng đầu ngơ ngác
Phượng vẫn phượng người nay đã khác
Hát gì chú ve nhỏ vô tư ?

Lệ hoa ư ? Nước mắt mình ư ?
Hay mưa ướt một miền kí ức
Có gì nhói đau trong lòng ngực
Trường ta ơi đâu bạn, đâu thầy ?

Phượng vẫn cười trong nắng thơ ngây
Hồn nhiên gió khẽ lay vành mũ
Một thoáng lặng bên hiên trường cũ
Em có về thăm .....lớp học xưa ?

Nguyễn Ngọc Hưng

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

Lại chuyện tình bạn


Có khi nào đọc cái blog nói về tình bạn như blog này mà rưng rưng thì chắc mình còn thơ dại lắm, lòng chưa đến nỗi chai đá để không tin trên đời không có những tình bạn như thế.
Như lúc nãy xem một cuốn phim chiếu cảnh những học trò ở làng quê, chúng bênh vực nhau bất kể trai hay gái, khung cảnh lớp học ở làng, những đưá trẻ đi xe ngựa đi học thấy thật dễ thương. Không là hình ảnh thời thượng của những cô bé học trò thành phố đời nay. Tự nhiên tôi thấy hình ảnh gần gũi với mình vẫn là những đứa bé ở nhà quê ấy. Dù tôi chẳng một lần được may mắn biết thế nào là đời sống ở nhà quê.
Gõ tới đây tôi chợt nhớ lời một người bạn của tôi đã có lần nói với tôi "I'll give you a big hug". Không biết nói như thế thì tôi đã có là "true friend" của bạn tôi chưa nhỉ. Tôi đâm ra hoài nghi!

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

Chữ nghĩa

Một lần tôi có phân trần lý do với cô bạn ở quê nhà, tôi viết blog để tập lại tiếng Việt của tôi, thế thôi. Cô nói tôi viết đúng, tôi thì nghĩ ngược lại, vẫn lấn cấn thế nào, khi cả ngày nếu tôi không có cú phone người VN nào gọi thì tôi chỉ nói mỗi một chữ với một người VN, đó là chữ "Hi", thế thì bảo là tiếng gì. Cho nên mới đây tôi bị "chỉnh" là "này này nói thì nói là liên lạc nhé, làm gì có chuyện liên hệ, ăn nói linh tinh thế cho cháy nhà người ta à" .
Đấy là tôi nghe người ta nói với tôi là người ta không "liên hệ" được với tôi, và tôi chỉ lập lại, thế mà tôi còn bị "kê tủ đứng" . Bảo sao tôi không thường xuyên đọc và viết i tờ. Khổ là nhiều khi nghe TV Việt nhiều hôm tôi chẳng hiểu họ nói gì, thí dụ khi nói về điện thoại di động 3G, họ nói "ba gờ", nếu không có màn quảng cáo thì tôi chẳng biết ba gờ là cái quái gì.

Lâu nay đã có nhiều bài viết nói về chữ nghiã xưa và nay, ý là chữ nghiã trước và sau biến cố 75, giữa miền Bắc và miền Nam Việt Nam.
Có người còn cho chữ trước 75 là "tử ngữ", tôi thì không nghĩ vậy, cái gì trong sáng dễ hiểu thì tôi dùng, chữ nghĩa nào nghe nặng nề quá thì e rằng trí não của tôi không thâu nhận được. Cũng giống như bộ não của tôi, khi chọn lựa ngôn ngữ nào để dùng tuỳ theo đối tượng nào mình đang đối thoại vậy.

Có điều mấy hôm nay đọc bài báo "Phụ nữ - Cá tính" thì tôi cứ thắc mắc trong lòng về cái tựa đề của bài báo.
Họ có phải là phụ nữ cá tính

Dĩ nhiên sau khi viết cái blog về bài báo này, tôi lại ngồi nghĩ mãi tôi có bị ảnh hưởng lối viết này không, tựa bài ngắn gọn cũng là cách dậy về báo chí ở lớp Anh Văn 101 ở Mỹ, nhưng cả nguyên bài vẫn lối viết mà tôi không hiểu chữ "cá tính" ở đây là danh từ hay động từ. Ngay câu đầu bài báo viết " ... quy chụp phụ nữ cá tính", tại sao không viết "...quy chụp phụ nữ có cá tính" mà cá tính gì mới được , nói chung chung thế rồi ai hiểu được cơ chứ ? Thí dụ bây giờ tôi đem câu đó cho thằng cháu mới ở VN sang bảo nó dịch ra tiếng Anh, thì có khi nó lạng quạng dịch ra thành "tính cá phụ nữ" thì tôi biết giải thích làm sao cho nó hiểu, vì chính bác nó còn chẳng hiểu.

Cho nên tôi lại phải đi tìm bài học "ngôn ngữ ngậm ngùi" để làm giàu cho kho chữ nghiã rất ư là nghèo nàn của tôi. Tôi đọc bài này và cũng muốn giới thiệu tới người bạn mới chỉnh tôi về hai chữ "liên hệ" mí lại liên lạc. Dù sao cũng nhờ bạn mà tôi mới học thêm vô số chữ mới, mà có nhớ không thì xin bạn kiên nhẫn chờ tôi với nhé :-)

Và tôi đoan chắc bạn mà đọc kỹ blog này bạn sẽ tìm thấy vô số sai lầm, vì chính tôi khi đọc lại phải thêm bớt bao nhiêu chữ rồi đấy, nếu còn nữa thì xin bạn nhẹ tay sửa cho, đó là vì mắt mũi tôi kèm nhèm đó thôi.

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Bong bóng thứ ba

Gõ xong một cái blog chuyện VN, nghĩ tới một lá thư của bạn chưa trả lời, cứ muốn để dành tới cuối tuần, có chuyện gì vui, buồn gi thì kể cho bạn nghe. Đời sống lúc nào cũng như lá trên cành buổi mùa Thu. Trong khi đó thì lại cứ từ từ chậm rãi hoàn thành bất cứ chuyện gì, vì già cả, làm biếng, hay là muốn kéo dài thời gian (một cách vô vọng) (?)

Cho nên thôi lại thả chiếc bóng tới bạn như một lời thăm hỏi, sau khi đọc xong bài viết Làm thế nào có bạn thật (thân). Tiếc là chưa có thì giờ dịch ra tiếng Việt, thôi cũng lại chờ một ngày có rất nhiều thời gian nào đó, kẻo bây giờ chỉ thả bong bóng qua khung cửa nhỏ thôi, còn bị la "sao mà lắm thì giờ thế".

Khổ ơi, bạn tôi sao mà khó tính thế không biết.

Tặng các bạn có những bạn thân của cuộc đời mình và chúc các bạn khác tìm ra được bạn thân.


Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009

Các bạn - Dịp đại hội liên trường San Jose 09

Những khuôn mặt...thời nay

Vợ chồng Kim Hải, Tích Lộc, vợ chồng Thanh Lộc




Hình như hai ông PCT này đang khoe... bụng bia:-)

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

Du lịch Úc

Đọc cái tin rất ư là phấn khởi này khi mà tôi hay bạn cứ thắc mắc tại sao trí nhớ mình bỏ đi đâu. Thôi thì cứ hàng ngày chịu khó vào net đọc linh tinh thì sẽ làm cho trí nhớ "phục hồi" như bản tin ở Yahoo hôm qua, một nghiên cứu cho thấy những người hay vào surf net có trí óc tốt hơn những người suốt ngày chống cằm ngó qua cửa sổ (giống tớ, hi hi).
Cho nên hôm nay sáng sớm theo chân cái anh chàng Việt Nam (god) này, tôi đi du lịch, không hiểu anh chàng này làm "cái giống gì" ở VN mà cứ vài tháng lại thấy hắn ta đi du lịch mà không phải đi vài ngày , lần nào cũng đi cho cả tháng. Lần này thì hắn đi Úc, bạn ạ, đi tới 5 tuần lận, sao có người sung sướng thế không biết, hắn ở VN mà suốt ngày chỉ ăn ngon và đi du lịch thôi hà. Thật là một cuộc đời tốt đẹp, có phải thế không? Hỏi mà rồi lại thắc mắc.

Thư cho cô bạn

Viết tặng Mỹ Thiện
Biết kể sao cho bạn hiểu từ mấy bữa nay tôi bị "mắng" te tua vì cái vụ đóng web rồi đổi tên. Bạn thì la ầm lên là sao khi không đóng, khi nó đã hiện diện gần hai năm rồi, bạn ấy nói "chúng tôi không nói gì tức là chúng tôi đồng ý". Khổ chưa, đúng là sao Hoả với sao Kim gặp nhau, cứ không nói để cho người ta thắc mắc có làm phiền ai không. Mà mình thì tóc trắng hết cả rồi vẫn không hiểu nổi cái vụ "không nói là đồng ý", tụi mình thì vốn cứ "muốn gì thì phải nói người ta mới biết được", chứ cứ "im ỉm thì biết đâu mà rờ" đúng không?
Đã thế có bạn còn dí dỏm la cho cái tội đặt tên "khung cửa nhỏ", bạn ấy bảo già cả ai cũng nở bề ngang mà còn ghi là khung cửa nhỏ mí lị khung cửa hẹp thì ai mà vào được, vào bề ngang hay sao? Sao không gọi là "khung cửa rộng" để ôm tất cả vào trong vòng tay. hi hi, nghe mà tức.... (cười) quá. Ôi thôi mình nghe đến ngưá cả cổ mà không cãi lại được. Người ta đã nghĩ đến chuyện rộng hẹp nên không đặt như thế, phải dùng chữ "petit". Một cái khung cửa rất nhỏ, hay một khung cửa mở hé thôi, một sự "thẹn thùng" của tuổi của những người sắp sang ngõ đời khác, còn xa lạ, còn ngỡ ngàng, thế mà bạn này phang ngay cái vụ "rộng, hẹp" nghe chả có tí nào thơ mộng, đã thế còn mắng mỏ là hẹp thế cho "bố chó xồm" nó vào à. hu hu, bạn thấy không?
Bị mắng te tua thế mà tớ vẫn cười, may mà ăn hết bát xôi sầu riêng chứ không thì nó tung tóe cả cái màn hình rồi. Vui vì có bạn góp ý kiến ý cò cho mình thấy cái sự vô cùng "tào lao" của mình, nếu không tào lao thì làm sao có chuyện cho bạn mình gọi mắng mình chứ phải không? Bạn bè đôi khi cũng cần phải nói thẳng cho nhau nghe "ê, mi làm thế ta không ưng chút nào" đúng không?
Cho nên sáng đọc thư bạn viết chúc mình "lòng như trang giấy mới" khiến mình vui, bởi vì như trang giấy mới, nên sáng nào thức dậy cũng thích cầm bút vẽ linh tinh, vẽ xong, mắc cở nên lật trang giấy mới khiến cho bạn không tìm trang (blog) cũ đó thôi. Ấy vậy mà có người mình chả nói chả rằng thế mà tìm ra blog chỉ đích danh "thủ phạm" thế mới lạ chứ. Cho nên cứ phải trốn sau "khung cửa nhỏ" là phải thôi. Nhưng nhớ là phải đọc có dấu đàng hoàng đó nhé, đừng có đọc không dấu kiểu như tên blogspot thì mình không bảo đảm cho thanh quản của bạn đấy.
Còn thắc mắc hở, nói sau nhé!!!

*Bạn nào thắc mắc chữ trắng không đọc được thì bấm Ctrl và dấu cộng (+) cùng lúc cho chữ to ra nhé. :-)

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

Một mình

Đọc bài thơ này của ai trên Youtube, thấy hay hay ngộ nghĩnh tính copy để dịch ra , nhưng khi nghe từ Youtube mới biết đó là bản dịch cảm tác từ bài hát trong clip.

What does the wind think about as it stays dazed outside?
What does the rain think about as it whispers on my eves?
How many night have I been alone thinking of you?
Tonight I am again alone

Thinking of you hurrying along in a light rain
Your clothes clinging on when the sky pours
I am hesitant because our children are still young,
I need to pick them up from school

Thinking of your sweat and your youthful hair
The wind carving at your two shoulders
Your feet tottering on a small road
Your thin shadow wavering...

Without you it's just me and myself.
Dry leaves are falling again this season.
I pity that you must wander in another world,
Desolate in a far away place

hdinhdp

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2009

Bong bóng thứ hai

Thức giấc nhìn ra cửa sổ ngày CN thật bình yên, trời đã sáng, chút kẽ hở của rèm cửa cho tôi thấy ngọn gió nhẹ của buổi sớm đong đưa cành lá trĩu nặng những trái hồng chín đỏ, mùa Thu đến nhẹ nhàng như ngọn gió, lòng bình yên nghĩ đến nhiều điều nhiều người.
Thả chiếc bóng thứ hai Hãy biết ơn đời để cám ơn đời sống mang đến cho tôi một ngày rất nhẹ nhàng bình yên.

*Người làm slideshow có tên tắt giống tôi, chứ không phải do tôi "chuyển ngữ".

Người đẹp và "chú bé"


Hôm qua có ông bạn học, lâu lắm mới thấy ông lên tiếng, ông viết cho người bạn học khác nói về vẻ đẹp của một thiếu nữ học PCT thời xa xưa, và ông đoan chắc là vợ một ông thầy. Ông trích ra bài viết của ông Luân Hoán "Đà Nẵng, Một Chuyến Về, Có Thực". Khiến tôi tò mò tìm đọc, càng đọc tôi càng thấy mình như lạc đường ở Đà Nẵng, qua câu chuyện kể của ông Luân Hoán, là người cũng hay viết bút ký rất chi tiết, thế mà tôi đọc thì thấy Đà Nẵng của tôi ngày xưa biến đi đâu mất.

Tôi vốn có một trí nhớ rất mù mờ, và những ngày xưa ấy của tôi lại không phải là những ngày rong chơi phố này đường kia, chỉ là đi học rồi lên xe thẳng một mạch về nhà, có chăng là con đường từ trường tới nhà thờ để xưng tội, hu hu ngày đó còn thơ ngây mà sao lắm tội thế không biết. Thứ Tư nào cũng đi nhà thờ cầu nguyện, giờ không nhớ hồi đó cầu cho ai nữa. Cho nên chỉ những con đường chính là tôi còn nhớ mang máng, thế mà bây giờ cũng đổi tên thì Đà nẵng đâu có còn là...của tôi nữa. Ba mươi mấy năm, lạc mất nhau rồi còn đâu.
Nhưng mà bài viết này chẳng phải nói tới cái chuyện "mù mờ" của tôi, mà tôi đọc để tìm hiểu người đẹp mà ông bạn học nhắc tới.
Chỉ kinh ngạc là ông LH viết

"Năm 1954, đoàn người từ miền Bắc vào Nam mang cho trường trung học Phan Châu Trinh một cô học sinh. Lê Thị Quỳnh Như, với mái tóc dài, kẹp thành một dòng thả nghiêng một bên vai ngay trước ngực, là một hình ảnh thật tuyệt vời."

Như thế là chị QN tới Đà Nẵng 1954 đã là một thiếu nữ, mà ông bạn học lúc ấy thì chưa ra đời, và khi nhìn thấy chị ấy, thì có khi ông chỉ lẫm chẫm biết đi. Ông vào trường PCT học thì có khi chị đã đi lấy chồng. Ông ở đâu, bao nhiêu tuổi mà dám mô tả và phán một câu xanh rờn


"Tuy ngày ấy hãy còn là một đứa con nít nhưng mình vẫn nhớ ,chị Như có dáng người thon cao với một mái tóc dài thường hay kẹp và thả xuống trước ngực, rất hợp với dáng người của chị và mỗi lúc tình cờ thấy chị thì mình thích ngắm mãi. Luân Hoán chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó qua cái nhìn của một nghệ sĩ.Thầy T. cảm nhận cái đẹp qua ánh mắt của một nhà mô phạm và mình , một thằng con nít ,cũng thấy được hình ảnh đẹp đó qua cái nhìn của một thằng con nít. Trong lãnh vực nghệ thuật, thị hiếu thẩm mỹ mỗi người tuy không giống nhau, nhưng trước một vẻ đẹp đích thực thì không ai có thể phủ nhận."

Làm tôi cũng phải kinh ngạc với con mắt nhìn rất ư là có thẩm mỹ của một chú bé ngày ấy của ông. Ông chỉ không nói chú bé ngày ấy (chắc ở cạnh nhà chị.) bao nhiêu tuổi.
Nhưng mà cũng phải cám ơn ông viết hùng hồn thế cho nên tôi mới đọc được một bài viết nhiều kỷ niệm về Đà Nẵng.

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog