Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Nhưng chim đã gãy cánh



Người Buôn Gió
Tôi định không viết gì về anh, mặc dù những ca từ Chút Quà Cho Quê Hương, Lời Kinh Đêm hay Mời Em Về của anh đọng sâu sắc trong tôi lúc tôi chỉ mười mấy tuổi. Lúc tôi không ý thức nhiều về chính trị, nhưng thân phận con người trong lời ca của những nhạc phẩm mà anh sáng tác thật khủng khiếp. Có lẽ tôi chưa thấy một nhạc sĩ nào vẽ những nét vẽ về thân phận con người mà sự ám ảnh ghê gớm như Lời Kinh Đêm.

Nhất là câu hỏi da diết với trời xanh, biển cả đang làm giống tố quăng quật những con thuyền mong manh giữa trùng khơi.

Biển ngây ngô hay biển man rợ
Biển có buồn hay biển chỉ làm ngơ.

Sở dĩ tôi định không viết bởi tôi hèn. Tuy rằng trong thâm tâm tôi nếu có dịp sang Mỹ, kiểu gì tôi cũng tìm gặp để chào anh một cái bắt tay. Tôi hèn chẳng phải tôi sợ những người cộng sản đối nghịch với anh, họ làm gì tôi. Tôi hèn vì tôi sợ '' một số người ''  những người đấu tranh dân chủ.

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

Một chút quà cho quê hương - Việt Dũng

Tang lễ Việt Dũng sáng ngày thứ Hai 12/30/13


Sáng thứ Sáu 12/20, là ngày cuối tuần gần lễ, cuối năm, thảnh thơi, tôi ngồi đọc báo. Bản tin Việt Dũng qua đời làm tôi thảng thốt không tin được, tưởng đâu là cá tháng Tư, nhưng không ai lại đuà dai kiểu đó.  Nỗi bàng hoàng của tôi có lẽ cũng như rất nhiều người tỵ nạn, nhất là những người đã từng vượt biển cuối thập niên 70, đầu 80. 
Bài hát Một chút quà cho quê hương của ông đã là dấu ấn và lấy nhiều nước mắt dùm cho chúng tôi ngày ấy, ngày mà tôi không muốn nghe nhạc Việt ngoài lắng nghe những câu hát của Việt Dũng và Nam Lộc, với tôi mỗi khi nghe câu hát "
Con gởi về cho cha vài viên thuốc ngủ.  Cha chôn cuộc đời trong trong xứ tù chung thân", tôi đã khóc bao lần.

Những năm tháng đầu tiên nơi xứ người, nghĩ về người thân còn ở lại trong tù, còn ở quê hương, bài hát của ông đã nói hết tâm sự của người con, ngươì chị, những người phải bỏ nước ra đi tìm tự do, không phải như ngày nay những người ra đi với cái passport như đi chợ. Cho nên tin ông ra đi như thể chôn đi một phần đời của chính mình vậy.

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Những ‘con Rồng con’ ở Ba Lan


Tường Vi
Chương trình nghệ thuật đặc sắc mang tên “Wietnam – Ba Lan” thực hiện cuối tuần qua để lại nhiều ấn tượng. Sau 3 tháng tập luyện, trẻ em Việt Nam đã ra mắt vở kịch đặc sắc mang tên “Con của Rồng”, cùng bộ phim tài liệu về người Việt tại Ba Lan. Sự kiện văn hóa diễn ra hôm thứ Bẩy vừa qua còn có thêm chương trình ẩm thực và hòa nhạc phối hợp Việt Nam – Ba Lan.
Cơ sở chịu trách nhiệm cho sự kiện văn hóa này là nhà văn hóa tư lập Scena Lubelska 30/32 do đạo diễn và nhà thiết kế sân khấu Dariusz Kunowski sáng lập.
Ông cũng là người đưa ra sáng kiến và chỉ đạo thực hiện chương trình, với sự hỗ trợ của Agata Brzozowicz – giáo viên sư phạm và Andrzej Marat – nhiếp ảnh gia. Phía Ba Lan đã liên hệ và đề nghị Tôn Vân Anh làm cố vấn, liên lạc viên trong một số công việc liên quan tới cộng đồng. Và sau đó Vân Anh đã nhận lời làm một phim tài liệu ngắn về người Việt tại Ba Lan.
Theo như lời giới thiệu về chương trình được in và phân phát trong buổi diễn, thì dự án có mục đích “thể hiện những khía cạnh rất đặc biệt của mình bằng ngôn ngữ nghệ thuật và tài năng riêng”.
Chương trình trọng điểm của dự án là mục diễn kịch do các em thiếu nhi Việt Nam và Ba Lan tham dự. “Con của Rồng” tổng hợp nhiều sự tích Việt Nam những chi tiết rất bất ngờ, và “happy end” diễn ra 2 lần trong cùng một vở kịch, khi Mị Nương đem lòng yêu người không chân không tay là sọ dừa; với Lục Xương và các cô chị hay ganh tị của công chúa; với vua và hoàng hậu biết hỏi ý kiến con gái khi gả chồng, đòi lá diêu bông và tre làm quà cưới.v.v.

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Thư giãn: 16 điều khác biệt thú vị của hai nền văn hóa Đông - Tây

Theo Freely
Hình ảnh đơn giản, những đúc kết ngắn gọn dựa trên kinh nghiệm của chính bản thân, bộ ảnh về sự khác biệc của hai nền văn hóa đã nhận được khá nhiều sự yêu thích của giới trẻ.
Nghệ sĩ chuyên thiết kế hình ảnh Yang Liu sinh ra và lớn lên ởTrung Quốc, nhưng đến năm 14 tuổi, cô đã chuyển đến sinh sống tại Đức. Trưởng thành ở cả hai nơi có những truyền thống văn hóa rất khác nhau đã giúp cho Yang Liu trải nghiệm được rõ ràng sự khác biệt của hai nền văn hóa phương Đông và phương Tây.
Với màu xanh đại diện cho nước Đức – nơi cô đang sinh sống, cũng là đại diện cho nền văn hóa của các nước Tây phương, và màu đỏ đại diện cho Trung Quốc – quê hương của Yang Liu, đại diện cho nền văn hóa của các nước phương Đông. Hình ảnh đơn giản, những đúc kết ngắn gọn dựa trên kinh nghiệm của chính bản thân, bộ ảnh về sự khác biệc của hai nền văn hóa đã nhận được khá nhiều sự yêu thích của giới trẻ.
Cùng Freely Team trải nghiệm sự khác biệt của truyền thống và văn hóa của hai nền văn hóa Đông – Tây nhé!

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Chúc mừng Giáng Sinh

Chúc mừng Giáng Sinh đến tất cả mọi gia đình bạn bè và người đọc blog





Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

"4000 NĂM RÒNG RÃ BUỒN VUI"


Bác Sĩ Nguyễn Hy Vọng
Theo Gió O

Ta thường nói "cây có cội, nước có nguồn".
Nguồn gốc của chúng ta là ông bà tổ tiên, nguồn gốc của ông bà tổ tiên là nòi giống.
Nòi giống thì một phần khác nhau ở tiếng nói.
Tiếng nói là một trong những điều rõ ràng nhất làm cho ta biết đuợc giòng giõi của ta. Nhung có thật là ta biết được nguồn gốc tiếng Việt qua những sự kiện khách quan hay là do thành kiến thông thuờng mà vì quen nghe rồi đâm ra tin là thật?
Từ lâu, ta thường nghe nói là nòi giống ta bắt nguồn bên Tàu, là một nhánh của nòi giống Tàu, tiếng nói của ta là biến thể của tiếng Tàu, v.v. Ta không chối cãi là có nhiều điểm làm cho ta phải tin nhu vậy vì địa thế, quá khứ lịch sử và văn hóa có nhiều dính dáng ràng buôc với nước Tàu.
Tuy nhiên, những sai lạc về suy diễn đã là mây mờ che phủ cái quá khứ thật sự của ông bà ta mấy ngàn năm nay.

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

Thương vay khóc mượn

Trần Văn Giang

Lời rào trước:
Đây không phải là một bài phê bình văn học hay tranh luận nghệ thuật.  Đây chỉ là một bài phiếm luận “bỏ túi” đọc để cho vui cuối tuần.
 * 
Tôi không hiểu tại sao phe ta cứ nhắm mắt nhắm mũi ca ngợi một số thi ca nhạc cận đại loại khơi khơi trích dẫn điển tích Tàu, rồi lại cất công công kênh các bài này lên thành “thi / nhạc phẩm bất hủ" của dân Mít.  Vấn đề thương vay khóc mượn được thể hiện qua sự vô tình hay cố ý sử dụng các chữ xúc phạm (derogative wordings) đến cả danh dự dân tộc mình gồm những chữ Hán, điển tích Tàu, địa danh Tàu, nhân vật Tàu.  Nói cách khác là tự mình chửi bố mình – self-humiliation!

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Mùa Xuân tỉnh nhỏ


Spring-in-a-Small-Town
Mùa Xuân Tỉnh Nhỏ là tên  cuốn phim cổ điển bất hủ của nền điện ảnh  Trung Hoa Dân Quốc quay năm 1948,  một năm trước khi bị mất nước vào tay Cộng Sản, tên Hán tự Tiểu Thành Chi Xuân 小 城 之 春, dịch sang tiếng Anh là Spring in a Small Town. Một truyện tình buồn và một bi kịch thời hậu chiến. Năm 2002 được Hoa Lục thực hiện lại (remake), tên tiếng Anh có đổi khác Springtime in a Small Town nhưng tên Tầu vẫn như cũ. Trên thế giới có nhiều phim hay được quay lại nhưng thường thì phim remake không bằng phim gốc (original).

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

Tuổi phong sương ta vẫn gắng đi tìm.

Bùi Thanh Hiếu
Bố tôi có một có một cái hòm gỗ dài chừng 80cm, rộng hơn 50 và cao chừng 25 cm. Đó là hòm đồ nghề kiếm sống nuôi một gia đình gồm 6 đứa con khi ông ra tù. Khi mở nắp ngửa ra thì cái nắp treo những chiếc kính, bút máy. Còn trong hòm có ngăn trên và ngăn dưới, ngăn trên bày phụ tùng của kính, bút như gọng kính, mắt kính, ruột bút, vỏ bút, ngòi, nắp bút.


Chỗ ông hành nghề là vỉa hè đường Nam  Bộ, hồi ấy là năm 1976, ga Hà Nội chỗ đường Nam Bộ ( nay đổi là Lê Duẩn ) gần ra đầu Khâm Thiên. Hàng ngày ông chất cái hòm lên đằng sau chiếc xe đạp nam gióng ngang, tôi ngồi ngất ngưởng trên cái hòm. Hai bố con ra vỉa hè quen thuộc, bố tôi mở hòm và ngồi đợi khách. Tôi tha thẩn chơi trong ngõ Vũ Lợi gần đó, giữa ngõ có cái cầu thang tụt cho trẻ con và một cái đu quay. Lúc bé tôi hiền và nhát, bố tôi gọi trêu tôi là thằng đồng cô. Mặc dù khi mẹ tôi sinh tôi ra, ông và bà xem tử vi bảo tôi lớn lên làm tướng cướp, bất trị lắm. Vì thế ông bà đặt tên tôi là Thanh Hiếu cho nữ tính. Bố mẹ tôi hy vọng lớn lên cái tên sẽ làm thay đổi tính cách mà tử vi của tôi nói.

Tiếng Việt thời XHCN

Theo email
Tác giả tên thật Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, một cựu Sĩ Quan VNCH, cựu tù chính trị, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Với nhiều bài viết sống động và xúc động, ông đã  hai lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ:  2006, với bài "Học Tiếng Anh" và 2007 với bài "Con ơi, Bây giờ con ở đâu.” Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

***
        
-  Anh ơi, dọn dùm em cái ga-ra này coi, đồ đạc lộn xộn quá hà*.(*một đọan quảng cáo trên radio v/v lắp ráp garage)
- Đã bảo vất bớt đi thì không chịu, lại còn đem đồ bán ở ngoài lề đường về nhà! Nhiều rác quá thì biết cất đi đâu bây giờ?
- Cái gì? Ông bảo ai mang rác về? Đồ ..của tôi còn tốt mà, thấy ga-ra-seo, tôi mua về, lúc nào cần sờ đến là có ngay, còn ông cứ đi "suốt" thì biết cái gì?
Đang ngọt ngào hạnh phúc anh-anh em-em, bỗng dưng thấy vợ nổi giận rồi nổi đóa, đổi tông "ông tôi", lão gàn Bát-Sách cũng bốc hỏa theo.
- Cái gì? Tại sao bà rủa tôi "đi tàu suốt"! Ý bà muốn rủa tôi chết đi cho rồi chứ gì? Phải mà, bây giờ tôi già rồi, là xấu như Chung Vô Diệm . ..
- Này này, tôi rủa ông hồi nào?Cứ nghe mấy ông bạn già dịch xúi đi uống những thứ thuốc linh tinh, dược thảo với quả trám, đã chẳng được việc gì, lại còn bị sai-ép-phếch làm cho ù tai, hoa mắt!Tôi nói ông đi "suốt" tức là đi suốt cả ngày, chứ "đi tàu suốt" hồi nào? Rõ là già nghễnh ngãng lãng tai!
- À ra thế! Thà rằng bà rủa tôi đi tàu suốt còn hơn là bà nói tiếng "suốt" VC trước mặt tôi. "Suốt" là cái khỉ gì? Phải nói cho rõ là suốt ngày, suốt tháng, suốt năm, suốt cả đời v.v..Cái tật ưa nói tắt, xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ ..

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Túi xách của phụ nữ

Từ lâu tôi cũng có ý định viết một bài về mấy cái xách tay của phụ nữ so với đàn ông, tại sao phụ nữ lúc nào cũng mang thập cẩm hầm bà làng trong túi, trong khi đàn ông thì họ rất nhẹ nhàng, ngay cả cái chìa khóa xe cũng không muốn mang nốt, như trường hợp của tôi, bước xuống xe là ông chồng giao chiếc chià khóa cho mình cầm, thật là lạ, chả lẽ họ làm biếng tới mức ấy? Nhưng năm tháng trôi qua, mình chả lên tiếng thì các ông vẫn cứ ung dung hai tay bỏ túi, trong khi phụ nữ cứ "tay nách xách mang", và cũng đúng như tác giả bài viết sau đã viết, trong đó đủ thứ "không thể thiếu" mà lắm lúc tôi cũng giận mình sao cứ phải mang đủ thứ, nhưng bỏ ra thứ nào cũng không được, nhất là đi làm xa như tôi, hàng ngày đi về cả trăm dặm thì lại càng không thể thiếu thứ gì, từ cái khăn giấy tới thuốc bôi phỏng tay (mà chả biết mấy khi bị bỏng nếu không ở trong bếp) tới thuốc nhỏ mắt (dù tôi chả bao giờ cần), chìa khóa thì mang cả chùm, dù chẳng biết cái chià nào cho cái cửa nào, hay tủ nào. 


Những Bài Đồng Dao Xưa

Hoàng Nhất Phương

Cuối Tháng Mười Một. Thành phố Santa Ana chìm trong giá lạnh. Chẳng thấy mây bay chẳng nghe gió thổi, nhưng rét buốt vẫn thấm vào đến tận linh hồn người ta. Nắng thủy tinh rạng rỡ lẩn khuất giữa hư vô, nhường chỗ cho mưa rơi từng giọt nhẹ. Không gian mênh mông phủ trùm vạn vật trong màu khói, mở sẵn con đường dẫn đưa lòng tôi trở về kỷ niệm. Quá khứ là thơ, đem thơ phổ thành ca khúc, hát lên niềm vui dung dị của thời lên năm lên bảy: 
"- Cái mốt, cái mai. Con trai, con hến. Con nhện giăng tơ. Quả mơ, quả mận. Cái cận, lên bàn đôi. Đôi chúng tôi. Đôi chúng nó. Đôi con chó. Đôi con mèo. Hai chèo ba. Ba đi xa. Ba về gần. Ba luống cần. Một lên tư. Tư củ từ. Tư củ tỏi. Hai hỏi năm. Năm em nằm. Năm lên sáu. Sáu lẻ tư. Tư lên bảy. Bảy lẻ ba. Ba lên tám. Tám lẻ đôi. Đôi lên chín. Chín lẻ một. Mốt lên mười. Ngả năm mươi. Mười vơ cả. Ngả xuống đất. Cất lên tay. Xoay ống nhổ. Đổ tay chuyền. Chuyền chuyền một, một đôi tay…"

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Hành trình di cư của những chú cua

Theo Yahoo
Lại đến muà di cư của những chú cua ở đảo Christmas, Úc. Hàng năm nhân viên ở công viên tại đảo này phải làm việc cật lực để tạo ra những lối đi cho những chú cua di tản từ giữa đảo ra biển Indian để sinh nở. Những chú cua đực đi trước đào bới những hang nhỏ cho cua cái đến đó chừng một tuần sau và ở đó hai tuần để sinh và nuôi  trứng sau đó đợi cho nước biển dâng lên thì thả trứng ra biển,  Khi trứng nở ra một bầy cua con. Và những chú cua con ở ngoài biển độ một tháng sau đó lại dạt vào bờ và tìm đường trở về "quê hương". 
Ở xứ người thì như thế, đời sống sinh hoạt của những con cua cũng được tôn trọng và bảo tồn.  Trong khi con người, có những nơi con người, trẻ em thì bỏ lây lất chưa kể bị đánh đập. Ôi, kiếp sau xin làm con cua ở xứ Úc!

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Làm người chứ làm gì?

Đốp Catherine
Bạn hỏi tui: mi qua xứ văn minh tư bản giãy chết có gì vui, kể tau nghe. Ừ, để tui kể cho nghe.

Nhà quê lên Paris

Bữa tui mới đến Paris, bạn tui mua cho tui cái vé tàu từ ngoại ô về trung tâm Paris, chỉ đường cho tui tự đi mà ngó nghiêng cái kinh đô nổi tiếng lãng mạn này. Tui lang thang khắp nơi, tới khi quay về lại ngoại ô, cũng đúng gare bắt RER (*), tui ung dung ngồi chờ gare đến. Vậy mà tới La Defense, tàu dừng, tui ngồi cả 10 phút mà không thấy tàu chạy. Tui nghĩ bụng chắc là tàu tránh nhau hay gì đây chứ ở VN mình, tàu nó trễ 30 phút cũng là chuyện thường đó mà, tới máy bay còn trễ cả mấy tiếng.
Thế rồi bỗng dưng có một người đàn ông tay xách cặp tiến đến trước mặt tui, ngồi xuống, nhìn tui đắm đuối. Ai da, ở VN tui toàn bị mấy cha già dê ra đàng ngó tui chằm chằm, ăn nói tục tĩu rồi, cho nên tự dưng thấy ông này đến là máu tự vệ trong người tui trỗi dậy nghen. Tui ngó xung quanh, chết mẹ, sao không có ai cả vậy nè, vậy thì có chuyện gì mình sẽ chạy lòng vòng từ toa này tới toa kia, từ tầng trên tới tầng dưới, không dễ gì hiếp được ngoại đâu nhen con. Nghĩ rứa nên tui ngó thẳng mặt ổng. Cái rồi ổng nói tui: “Quý cô thân mến, quý cô về đâu đới?” “Tui về Cergy. Ông muốn gì?” “Oh, về Cergy à, cô hãy đi theo tôi.” Rồi ông ta bước ra ngoài. Trời ơi, cái đường hầm tối thui, có một cái hành lang bằng tấm đanh bê tông kẹp sát thân tàu. Giờ làm sao? Tự dưng đi theo chả ra ngoài tối thui vậy trời. Nhứt định lão âm mưu gì đây rồi. Ông ta ngoắt tay, tui lắc đầu. “Không, ông đi mình ông đi, tui chờ tàu chạy.” “Nhưng cái tàu này nó không về Cergy, cô ạ! Nó sẽ quay lại Paris.” “Ơ, thế về lại Paris rồi tui đổi tàu về Cergy. Tui không đi với ông đâu.”

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Thế nào là TRUNG QUỐC !

Mặc Giao
Tôi viết những giòng này tại thành phố Thẩm Quyến, miền Nam Trung Hoa, sau khi đã đi thăm Hồng Kông, Bắc Kinh, Thượng Hải, Hàng Châu, Tô Châu và Quế Lâm (Guilin). 
Con rể út của chúng tôi được phái đi làm việc cho hãng dầu Husky Canada ở Thẩm Quyến (Shenzhen) trong vòng một năm và vợ con cũng đi theo. Vì thế chúng tôi đi thăm con cháu và tiện thể làm một vòng du lịch Trung Hoa từ 21 tháng 3 đến 23-4-2012.
Chúng tôi bay từ Vancouver đến Hồng Kông và ở chơi tại thành phố cảng này vài ngày. Lần cuối tôi thăm Hồng Kông cách đây 40 năm. Thành phố có thay đổi nhưng không nhiều. Vẫn người đông như kiến, bây giờ có vẻ đông hơn. Vẫn những tiệm ăn đầy thực khách ăn uống nói cười ồn ào. Các món ăn vẫn ngon, đặc biệt món ngỗng quay (síu ngộ) sau 40 năm tôi mới được thưởng thức lại. Vẫn những cao ốc treo đầy sào và dây phơi quần áo ngoài mặt tiền. Cái khác của Hồng Kông là có nhiều nhà cao tầng hơn. Khách sạn chúng tôi cư ngụ cao trên 70 tầng. Chúng tôi ở tầng 53, cách mặt đất trên 200 thước tây, nhìn xuống thấy eo biển, tầu bè, xe cộ nhỏ li ti như đồ chơi. Một điều khác nữa là dân Hồng Kông bây giờ có vẻ giầu hơn, ăn mặc đẹp đẽ hơn. Nhiều tiệm quần áo, mỹ phẩm, vật dụng sang trọng đắt tiền của các công ty nổi tiếng quốc tế, Gucci, Vuitton, Calvin Klein, Channel, Christian Dior… được mở tại nhiều khu phố và thương xá. 

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

Tiếng Việt ...vui

 From email
Tìm thấy trong sổ tay một Du khách Mỹ đánh rơi trên bãi biển ở VN
- Ăn đi : Không có nghĩa là vừa ăn vừa đi mà chỉ nhắc nhở ai đó Ăn mạnh vào.
- Ăn mặc : Không có ăn chi cả mà chỉ có mặc không thôi
- Ăn nói: Cũng không ăn chi cả mà chỉ nói không thôi
- Buồn cười : Không có buồn gì cả mà chỉ có cười không mà thôi
- Cà lăm, Cà nhắc, Cà chớn, Cà khịa, Cà rịch, Cà tang : Không phải những loại Cà để ăn,mà những tật không hay của người ta.
- Đánh Giày : Không phải là Phang, Đánh, đập, đá vào Giày mà là "o bế ", làm đẹp cho Giày.
- Đánh Răng : Không phải là Đánh, Đập. . cho Răng đau, mà dùng bàn chải và kem làm cho sạch răng mà thôi.
- Đi Cầu : Là đi vô toilet chứ không phải lái xe hay chạy qua cầu đâu.

Bao giờ cho đến...

Đã nghe người phụ nữ nói tiếng Bắc dễ nghe dể hiểu về những vấn đề chính trị xã hội một cách chuẩn xác, một lần rồi, nhưng hôm nay mới nghe toàn bài nói chuyện của bà, có lẽ hơn mấy ông nghị đang ngồi đọc những bản văn với những từ ngữ mà người dân nghe mà không hiểu họ nói tiếng gì.  Phải như đảng viên nào cũng như vi phụ nữ này thì có lẽ đất nước đã không bị “lủng củng”,  thắc mắc sao đảng họ không bầu cho bà là tổng bí thư, thủ tướng nhỉ.




Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Tiếng hát Lộc Vàng

Trần Trung Đạo
Theo blog Trần Trung Đạo

Boston, nơi tôi ở, trời đã cuối thu. Những cơn mưa đêm tuốt đi những chiếc lá cuối cùng. Lá rơi đầy trên những con đường trong xóm, trên mặt hồ và hàng cây trước mặt nhà chỉ còn những cành trơ trụi. Sáng thức dậy là nghe tiếng chổi vọng về từ phía sân thiền viện bên kia đường. Những cánh chim Cardinal màu đỏ thắm, Blue jay màu xanh mới hôm nào nhộn nhịp đã không về nữa. Bầy ngỗng không còn kêu trên mặt hồ lạnh giá. Khu vườn chỉ còn là một thảm lá dày. Cô con gái út lặng lẽ đem cất bình đựng thức ăn dành cho chim vào trong kho đựng đồ đạc góc vườn và bảo chúng đã di cư về miền nam, hy vọng sang mùa nắng ấm chúng sẽ nhớ đường về.
Hôm trước, ngồi nghe ca sĩ Ánh Tuyết hát Lá Đổ Muôn Chiều của Đoàn Chuẩn lòng chợt nghĩ về một nghệ sĩ khác có lần đã hát bài hát đó mà tôi nghe qua youtube. Bỗng dưng muốn viết về anh.

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Những từ dùng sai trong ngôn ngữ tiếng Việt

Bài này ai viết không tìm ra tên ngưòi viết. Ghi lại đây để ai quan tâm và là cơ hội cho riêng tôi học lại tiếng Việt, muốn biết thêm nên đọc thêm ở đây.

Theo book Hunter
*Book Hunter:  Trong ngôn ngữ giao tiếp và hành chính của người Việt chúng ta hiện nay, nhiều từ đã bị sử dụng không chính xác, bị biến nghĩa hoặc ghép từ một cách kệch cỡm. Điều này thể hiện tư duy tạm bợ và tinh thần thiếu trách nhiệm trong sử dụng ngôn từ. Việc đưa ra những khái niệm không chính xác này tạo thành một thói quen chấp nhận sự mù mờ trong định nghĩa từ, dễ gây hiểu lầm và tranh cãi, khiến cho văn bản kém tính chính xác. Đây là một bài chúng tôi sưu tầm, liệt kê các trường hợp sử dụng từ sai trong tiếng Việt hiện nay.
1.- Sai vì không hiểu nghĩa gốc Hán Việt.
CHUNG CƯ. Từ kép nầy được thành lập theo văn phạm Hán Việt ví tính từ đứng trước danh từ cho nên cả 2 từ phải đều là Hán Việt. Thế mà từ chung Hán việt không có nghĩa là chung chạ mà có nghĩa là cuối cùng. Vậy chung cư 終居 không phải là nơi nhiều người ở chung mà là nơi ở cuối cùng, tức là mồ chôn hay nghĩa địa. Vậy phải đổi từ chung cư thành chúng cư 衆居 thì mới ổn.

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Gone With The Wind - Cuốn Theo Chiều Gió

Hoàng Nhất Phương




Năm 1936 khi "Gone With The Wind," của nữ văn hào Margaret Mitchell (8-11-1900 * 16-08-1949) được ông David O. Selznick - giám đốc hãng phim Selznick International Pictures - xuất bản, không chỉ người Mỹ mà toàn thể độc giả trên thế giới đều yêu thích quyển tiểu thuyết sử thi lãng mạn này. Sau đó "Cuốn Theo Chiều Gió" chuyển thể thành phim, trình chiếu đầu tiên tại Atlanta ngày 15-12-1939, đã được khán giả toàn thế giới cuồng nhiệt bày tỏ lòng yêu thích. Thời gian đi không đợi; đã 77 năm trôi qua nhưng cho đến nay sức sống mãnh liệt và tình yêu vĩnh hằng của các nhân vật Scarlett O’ Hara, Melanie Hamitton, Rhett Buttler, Ashley Wikes…vẫn khiến nhân loại phải nao lòng. Không chỉ người đồng thời với Margaret Mitchell mà cả những thế hệ sau này, vẫn nhận ra nỗi niềm bi thiết, những điều thăng trầm được mất, khi xem "Gone With The Wind." Nữ tài tử Vivien Leigh trong vai Scarlett O'Hara, và nam tài tử Clark Gable trong vai Rhett Butler, đã để lại dấu ấn tuyệt đẹp đến nỗi người ta cho rằng Vivien Leigh chính thật là Scarlett ngoài đời, và không một ai thể hiện xuất sắc tâm tánh và phong cách của Rhett cho bằng Clark Gable.

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

NHẬT KÝ VUI VẺ (cái dại) của CHÂU ÂU (tiếp)


Ts. Nguyễn Đình Cống

Chuyện số 5- Dân châu Âu quá kém về những việc thông thường. Dân Việt ta rất quan tâm đến thờ cúng tổ tiên, thể hiện tấm lòng nhớ đến cội nguồn, hàng năm lo giỗ các cụ. Ai không làm tròn việc đó sẽ mang tiếng bất hiếu. Chỗ trang trọng nhất trong mỗi nhà là bàn thờ. Tôi vào nhiều nhà ở Pháp, Ý, Hà lan chẳng thấy bàn thờ gia tiên đâu cả. Thế thì chúng nó là một lũ mất gốc, bất hiếu. Chúng nó chẳng chịu sang ta mà học tập. Tôi tâm sự với các con, lại được chúng nó phê phán cho một trận. Chúng nó bảo tại sao ba lại hay dùng thói quen của mình để đánh giá người khác. Người ta không có phong tục lập bàn thờ nhưng có phải vì thế mà bảo người ta quên tổ tiên đâu. Tôi cãi, hàng năm không cúng giỗ, không đốt vàng mã, quần áo giấy thì vong linh các cụ bị đói, bị rách, làm sao các cụ phù trì bảo hộ cho con cháu. Lúc này thằng rể người Hà lan lên tiếng, nó nói lơ lớ nhưng cố mà nghe thì cũng hiểu, nó nói :

TỪ GWANGJU ĐẾN HAWAII

ĐẶNG NHẬT MINH

GWANGJU – Cái nôi của phong trào Dân chủ

Thành phố Gwangju là thành phố lớn thứ 6 của Hàn Quốc, nhưng là một trung tâm chính trị-kinh tế văn hóa lớn. Khi nói đến Gwangju không thể không nhắc đến cuộc nổi dậy của thanh niên sinh viên và nhân dân ở thành phố  này từ ngày 18 đến 27 tháng 5 năm 1980 chống lại nền độc tài của tướng Chun Doo-hwan. Họ đã nắm quyền kiểm soát thành phố trong 9 ngày đêm, chiến đấu để tự bảo vệ mình và cuối cùng thì bị dẹp tan bởi quân đội Hàn Quốc. Sự kiện trên được người Hàn Quốc gọi một cách ngắn gọn là sự kiện “18 tháng 5“. Trong suốt thời kỳ Chun Doo-hwan cầm quyền, sự kiện “18 tháng 5” bị gán cho là cuộc bạo loạn của những người thân Cộng sản. Chỉ sau khi chính quyền dân sự được tái lập, sự kiện này mới được coi là một nỗ lực phục hồi dân chủ trước quyền lực quân sự. Chính phủ đã chính thức gửi lời xin lỗi và xây dựng một nghĩa trang quốc gia dành cho các nạn nhân.

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Một thoáng Moscow

Châu Quang

Đầu tháng 11, một công ty bạn ở Florida nhờ mình đi gấp sang Moscow để điều đình một hợp đồng với một công ty khác. Thủ tục xin visa vào Nga thật rắc rối, khai báo online mất cả tiếng đồng hồ, hỏi đủ thứ, gần bằng lý lịch trích ngang trong nhà tù cộng sản. Giá cả cho một visa cao ngất.
Nghe nói bên Việt Nam cũng có nhiều người du lịch Nga theo tour, cứ như cái kiểu xin visa thế này thì người bên Việt Nam giải quyết ra sao? Thử gú-gồn một phát có ngay câu trả lời. Có những văn phòng ở Hà Nội và Moscow chuyên xin visa cho người Việt.
Mỹ cũng không khác. Các văn phòng dịch vụ xin visa đi Nga tập trung ở thành phố New York, nơi có nhiều “Nga kiều,” kể cả Mafia Nga. Mình đưa tiền cho họ thì họ lo tất.
Sau một chuyến FedEx gửi passport của mình cho họ thì vài hôm đã nhận được một phong thư FedEx khác, bên trong là passport có dán visa. Lạ một điều là cái bìa passport Mỹ của mình có dán một nhãn ghi tên và địa chỉ của văn phòng dịch vụ xin visa. Sau một lúc suy nghĩ, mình đoán có lẽ là dấu hiệu giúp quan chức lãnh sự quán Nga ở New York nhận ra “phe ta” để chiếu cố và xử lý nhanh, chắc là có bồi dưỡng? Điều lạ thứ nhì là chỉ cho nhập cảnh 8 ngày, tức là hai ngày sau ngày mình khai định rời Nga, chứ không tự động 30 ngày hoặc 3 tháng như nhiều nước khác. Hình như Nga vẫn quan tâm đến an ninh hơn là phát triển ngành du lịch?

Đôi điều suy nghĩ

Hôm qua người ta gửi cho tôi xem cái clip sau, vể một câu chuyện của lịch sử cận đại.  Khiến tôi suy nghĩ, ở nơi xa quê hương, lâu lâu vẫn có những tiếng nói báo động về sự "nằm vùng của cộng sản" hay biểu tình chống đối những người thân cộng, dĩ nhiên nghe thì nghe, rồi cũng chẳng để ý, cứ nghĩ mình không ở xứ cộng sản là được rồi. Nhưng xem cái clip xong, mới thấy những người có mưu đồ, nhất là mưu đồ chính trị, thì họ có thể làm bất cứ chuyện gì, và họ có thể lặn sâu để hoàn thành công việc nào đó mà họ theo đuổi, kể cả giết người.  Đáng sợ thật. 
Cho nên nếu ở một cộng đồng không quan tâm đến những lời cảnh báo ảnh hưởng tới tự do của họ, tới con em của họ sau này thì rất là nguy hiểm phải chăng? Thí dụ, sau này con cháu của người Mỹ, người Anh, người Đức gốc Việt, vv.. tự do lại được học lịch sử đảng CSVN thì có nguy không cơ chứ, rồi con cháu về hạch tội tổ tiên nó sao bỏ nước ra đi, thì lúc đó biết ăn nói ra làm sao nhỉ?  

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Bão Haiyan, một cơ hội để đền ơn đất nước Philippines

haiyenbao
Bataan là thành phố chính của đảo Luzon, Philippines, dân số khoảng trên 600 ngàn người. Lịch sử của thành phố chỉ hai biến cố được thế giới biết đến nhiều, một lần trong đệ nhị thế chiến và lần thứ hai trong làn sóng người tỵ nạn Cộng Sản vùng Đông Nam Á. Trong chiến tranh, trận phòng thủ Bataan là trận đánh cuối cùng trước khi liên quân Mỹ-Phi rút lui và trong làn sóng tỵ nạn, Bataan là nơi dừng chân của 300 ngàn người tỵ nạn, nhiều nhất đến từ Việt Nam. Ngoài ra, đảo Palawan với Làng Việt Nam nhiều huyền thoại cũng là nơi dừng chân của nhiều chục ngàn người Việt.
Đất nước chúng ta đang trải qua thời đen tối. Một thời, từ những cửa biển Đà Nẵng, Sài Gòn, Vũng Tàu, Cam Ranh, Nha Trang sau cơn bão lửa Cộng Sản 1975, hàng triệu người Việt Nam đã phải bỏ lại sau lưng những gì trân quý nhất để ra đi tìm tự do trên những chiếc thuyền gỗ nhỏ. Vùng biển Đông mênh mông trở thành một nấm mồ nước sâu thăm thẳm. Nơi đó, mẹ lạc cha, vợ xa chồng, anh mất em. Nơi đó, tiếng niệm Phật, lời cầu kinh cũng chẳng còn ai nghe thấy. Nơi đó, chỉ còn lại những thân thể trần truồng, máu me nhầy nhụa, chỉ có tiếng rên của những con chim nhỏ Việt Nam bất hạnh trước bầy điêu tặc. Nơi đó, chỉ có đói khát và lo âu, chỉ có những đứa bé hấp hối trong vòng tay thương yêu nhưng tuyệt vọng của mẹ.

TINH YÊU VÀ HÔN NHÂN


Nguyễn Đình Cống
Theo Facebook

Xin chú ý : Tôi chỉ trình bày một số suy nghĩ , quan điểm của bản thân mình để các bạn tham khảo, suy ngẫm, đối chiếu, liên hệ… chứ đây chưa phải là “ bài giảng”…các bạn thấy hay hay, đồng ý cũng được mà tìm cách phản bác lại sẽ tốt hơn, đừng vội xem lời viết ra là khuôn, là thước….


Khi nói A yêu B thì phải hiểu theo 2 cách. 1- là trạng thái tình cảm, 2- là một hành động.
1-Với trạng thái tình cảm, đó là sự rung động của con tim, lý trí ít hoặc không can thiệp mà mang tính bị động. Có nhiều mức độ : thích, mến, yêu, say đắm ( mê )…, nói chung là yêu. Thích là khi mới cảm nhận vẻ hình thức bên ngoài . Mến là khi đã có những hiểu biết về nhau, cảm phục nhau vì một vài tính cách nào đó. Yêu là khi đã có cảm nhận sâu sắc, đã hiểu biết về con người đó, thấy được ở B những điều đáng quý, đáng yêu, đáng tôn trọng. Say đắm đến mê muội là trạng thái của những người không biết tự chủ, quá yếu đuối, bị hớp hồn…( không nên để rơi vào tình trạng này ). Khi nói tình yêu sét đánh là mới chỉ ở mức thích vẻ bên ngoài chứ chưa có gì sâu sắc.( thích một cách sét đánh )

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Dale Carnegie – Đắc nhân tâm

Hoàng Nhất Phương



"How To Win Friends And Influence People - 1936" của nhà văn và cũng là diễn giả Dale Carnegiedo Simon & Schuster xuất bản tính đến nay đã 77 năm, nhưng vẫn được xem là "túi khôn" của nhân loại, và là một trong số những quyển sách nổi tiếng nhất thế giới được tờ New York Times bình chọn suốt 10 năm. Ngay khi vừa ra đời, chỉ trong vòng vài tháng "How To Win Friends And Influence People" đã tái bản 17 lần, được dịch sang hầu như tất cả mọi ngôn ngữ trên thế giới. Tại Việt Nam tác phẩm này do học giả Nguyễn Hiến Lê chuyển dịch thành "Đắc Nhân Tâm," nhà xuất bản Phạm Văn Tươi ấn hành năm 1951, cũng được tái bản nhiều lần và là quyển sách gối đầu giường của nhiều thế hệ.

Sự thăng tiến của người Đàn Ông ngày nay

Nguyễn thị Cỏ May

Nói theo ý của nữ triết gia Simone de Beauvoir «Người được gọi là Đàn Ông không phải sanh ra là Đàn Ông mà vai trò nhân xã đã làm cho họ trở thành Đàn Ông». Vai trò đã qui định cho người Đàn Ông được mọi người nhìn nhận là Đàn Ông ngày nay đã thay đổi sâu xa. Thay đổi gần như tận gốc rễ do diển tiến xã hội.
Nội tướng tài ba
Về mặt dạy dỗ con cái lúc nhỏ trong gia đình, vai trò đàn ông ngày nay giữ phần quan trọng hơn. «Con hư » không còn «tại mẹ» nữa. Việc nhà, thường quen gọi là việc «nội trợ » và người đảm trách việc «nội trợ» gọi là «người nội trợ» được hiểu gần như một cách đưong nhiên là người phụ nữ thì ngày nay có không ít người đàn ông nhận lảnh vai trò này.
Chẳng riêng trong gia đình mà đã trở thành một việc làm lãnh lương bình thường như những việc làm khác. Việc «nội trợ » được đăng báo trên mục «mướn người và cần việc làm». Cả việc đi làm nuôi sống gia đình ngày nay cũng không còn độc quyền trong tay người đàn ông nữa.

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

Cờ Vàng Bay Trên Đỉnh Fansipa – VN

Eve 2013/11/11

Việt Nam- 6 tháng- một mình một ngựa- một trái tim
Đây là bài viết của chị Eve, một người Việt định cử ở Mỹ. Chị đã đi “phượt” ở Việt Nam 6 tháng và viết một bài thật thú vị.
Fansipan Lá cờ… và một cái tát…
Tôi thường bảo sức lực mình không biết có còn nhiều để trèo lên nóc nhà Đông Dương không?… câu hỏi ấy hiện lên trong khi nhiều bạn trẻ tôi quen ở Việt Nam khuyên tôi nên leo Fan một lần cho biết…
Fansipan không phải là một ngọn núi cao mà tôi chưa vượt qua được khi còn trẻ… ngày trẻ tôi rất thích núi và thích leo núi nên cũng đã từng leo núi bằng tay, bằng dây, bằng đôi chân khỏe của mình nhưng bây giờ với số tuổi này leo ngọn núi 3120 mét thì quả không phải là một chuyện dễ… nói như thế ko có nghĩa là sức khỏe của mình không leo nổi nhưng cái ý chí, nhiệt huyết của mình không còn như ngày xưa nữa… chứ thật ra với nhiều người hơn tuổi tôi, nhất là những người ngoại quốc thì đó là chuyện thường ( nếu họ thích leo)… nhiệt huyết và ý chí của tôi thường không còn như ngày xưa nữa, qua năm tháng đã tàn lụi đi nhiều rồi… nhưng lần này với một ý nghĩ được thấy lá cờ “ Việt Nam cộng hòa” bay trên một ngọn núi cao nhất Đông Dương ( nói cho oai chứ Đông Dương thì chỉ có 3 nước là Việt Nam, Lào và Campuchia mà thôi)… Tôi có nhiều hứng phấn.

Tản mạn bên bát phở

Trần Thu Dung 

Một lần anh bạn Việt kiều Mỹ qua Paris chơi, rủ nhau đi ăn tiệm. Tôi hỏi anh thích nếm hương vị quê hương hay hương vị Pháp. Anh bạn đề nghị ăn đồ Tây với lý do đến đâu phải nếm đặc sản nước đó, đặc sản Việt Nam: nem, phở, bún, bánh cuốn... bên Mỹ bán đầy khắp. Hóa ra đặc sản Việt Nam bây giờ du lịch khắp thế giới, đặc biệt là ở Pháp và Mỹ - hai nước có lịch sử liên quan đến Việt Nam. Nhiều người nước ngoài biết đến nem, phở. Điều ngạc nhiên phở là món ăn quốc hồn quốc túy của Việt Nam không nằm trên mâm cơm thờ cúng tổ tiên. Tết Việt Nam gắn liền với bánh chưng, nem, măng hầm, bóng xào chứ không phải phở.


Phở là món đặc sản truyền thống của Việt Nam. Truyền thống, theo từ điển Pháp định nghĩa là những vật thể và phi vật thể được truyền từ thế kỷ này sang thế kỷ khác. Bánh chưng, nem là những món ăn truyền thống đã có từ nhiều thế kỷ. Phở cũng là món ăn truyền thống, vì nó đã được nhắc đến trong tùy bút, văn của một số nhà văn thời tiền chiến, như Nguyễn Công Hoan nhắc đến phở từ 1913 *. Nếu tính đến năm nay Phở Việt Nam đã có trên 100 năm, truyền từ đầu thế kỷ 20 sang đến thế kỷ 21. Những món ăn có ghi vào trong từ điển là những món ăn đã nổi tiếng và quen thuộc với dân tộc đó. Phở đã có mặt trong từ điển.

Bàn về phở người ta thường nói đến phở bò Bắc Kỳ. Tên gọi chứng minh thịt bò là nguyên liệu chính.

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

THÁI HẬU Ỷ LAN: NỮ CHÍNH TRỊ GIA KIỆT XUẤT VIỆT NAM


Lê Phước - Trong lịch sử phong kiến Việt Nam, có rất ít phụ nữ nổi bật trên chính trường. Đấy không phải là bởi vì phụ nữ nước ta không có tài làm chính trị, mà bởi vì ngày xưa phụ nữ luôn bị kềm kẹp trong cái câu “tam tòng tứ đức”, luôn sống trong cái cảnh “khuê môn bất xuất”.

Chính vì thế, nhân vật nữ nào được nổi bật thì ất phải là kiệt xuất lắm. Và cách đây hơn 800 năm, lịch sử Đại Việt đã biết đến một phụ nữ kiệt xuất có tài kinh bang tế thế : Thái Hậu Ỷ Lan. Về nhân thân của bà Ỷ Lan, còn nhiều điểm chưa rõ. Xem xét các bộ sử liên quan, đại khái bà sinh vào khoảng năm 1044 và mất năm 1117. Tên của bà sử cũ cũng không thống nhất, có thuyết cho rằng bà tên là Lê Khiết Nương, có thuyết thì bảo là Lê Thị Khiết, cũng có thuyết nói là Lê Thị Yến Loan.
Cô Gái Tựa Gốc Lan
Lúc chưa vào cung, bà là một cô gái hái dâu, chăn tằm ở làng Thổ Lỗi (còn có tên là làng Sủi, nay là xã Dương Xá, huyện Gia Lâm, Hà Nội). Câu chuyện tiến cung của bà khá lãng mạn, và cũng là nguồn gốc của tên Ỷ Lan, cái tên nổi tiếng đến mức mà đời sau không ai còn chú ý đến tên thật của bà nữa. Sử cũ chép về câu chuyện này đại để như sau :

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Nhật ký vui vẻ, "cái dại" của châu Âu (I)

GS Nguyễn Đình Cống
Giới thiệu Vừa qua, trong 1 tháng tôi đã đi chơi qua 9 nước châu Âu (Pháp, Bỉ, Hà lan, Đức, Áo, Ý, Ba lan, Latvia, Lestôni), vừa kết hợp du lịch với thăm con cháu và thông gia. Chẳng là tôi có 1 con gái lấy chồng Hà lan, 1 đứa khác lấy chồng người Ý nhưng lại làm việc ở Pháp. Tôi tự thấy mình già rồi, chẳng muốn đi đâu xa cả, thế nhưng con và thông gia mời mọc nhiếu quá, bà vợ rất thích đi nhưng không thể đi một mình nên tôi đành tháp tùng. Đi một ngày đàng học 1 sàng khôn. Tôi đi 1 tháng qua 9 nước nên cũng học được nhiều thứ. Nhưng điều vui vẻ mà tôi muốn chia sẻ là thấy “cái dại” của thiên hạ.Tôi cứ lấy “cái hay, cái khôn” của dân ta ra mà xét, mà so sánh thì mới thấy thiên hạ có nhiều điều quá dại khờ, dân ta mới thật khôn ngoan, đảng ta mới thật sáng suốt. Tôi muốn được trẻ lại để sang châu Âu tuyên truyền nền văn hóa, phong tục tốt đẹp của chúng ta, sự tiên tiến của chế độ chính trị của chúng ta để cho thế giới phải ca ngợi chúng ta là số 1, không những dẫn đầu về cách mạng giải phóng dân tộc mà còn dẫn đầu thế giới nhiều thứ (chỉ hơi bị kém một chút về phát triển kinh tế, nhưng đó là do lỗi của bọn đế quốc ). Tôi xin ghi lại một phần sự thật (làm sao có thể ghi được toàn bộ, mà như người ta nói, nửa cái bánh mì vẫn là bánh mì, còn một nửa của sự thật thì có khi là dối trá). Tôi chỉ nhằm mục tiêu vui vẻ thôi, còn dối trá đến đâu xin tùy các bạn phân xử.

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

Sự nghiệp của bà Doris Payne: một kẻ cắp tài danh

Trần Bình Nam
(thuật theo bài viết: “A Polished Act” của Kate Mather, Marisa Gerber và Richard Winton, đăng trên tờ Los Angeles Times số ngày 1/11/2013 – Trn Bình Nam)
Bà Doris Payne. Ảnh likethemermaid.com
Bà Doris Payne. Ảnh likethemermaid.com

Bà Doris Payne 83 tuổi. Sinh trưởng tại bang West Virginia, cha làm mỏ than đá, mẹ làm nghề thợ may. Mộng của Doris Payne là trở thành vũ công ballet. Nhưng vào thập niên 1930, không một cô gái da đen nào dù đẹp và nhảy giỏi đến đâu được nhận làm vũ công ballet. Doris thất vọng vì kỳ vọng một ngày kia nổi danh và giàu sang sung sướng không thực hiện được.
Năm 15 tuổi, Doris cùng mẹ đi Chicago thăm thân nhân. Cô vào một tiệm đồng hồ định mua một chiếc hợp với túi tiền mẹ vừa cho.Trong lúc chọn, thừa lúc chủ tiệm không để ý bà bỏ một chiếc vào túi. Sau vụ lấy cắp thành công Doris nghĩ tại sao không dùng tài mọn đó để đánh  cắp những món nữ trang đắt tiền. Và ý nghĩ đó đã biến Doris thành một tay đánh cắp nữ trang chuyên nghiệp.

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

Nguyễn Quý Đại – ĐƯỜNG VỀ LA MÃ (Phần III)

image001Lịch sử 300 năm đầu của Giáo Hội Chúa Giêsu Kitô, xét về phương diện bên ngoài, thật là thê thảm: tiếp theo Đấng Sáng Lập, Các Tông Đồ, Môn Đệ và những kẻ tin theo Người đã bị cấm đạo và bách hại, nghĩa là mất quyền công dân, bị tước đoạt tài sản, bị bỏ tù, tra tấn dả man và bị hành quyết, thậm chí sau khi chết không còn được chôn cất trong mộ lộ thiên, mà phải xuống hầm sâu, do đó có các hang toại đạo Catacombe. Nhưng sau nhiều đời mà các Hoàng Đế Roma hết sức tàn ác với Đạo Công Giáo như thế, thì từ năm 313 Hoàng đế Constantin I, ký một sắc lệnh „chiếu chỉ“ ở Milano (Mailänder Vereinbarung/ Edit of Mailan) chính thức tha đạo. Đây là một trong những thay đổi lớn nhất trong lịch sử nhân loại, thay đổi hẳn bộ mặt của nền văn minh La Mã lâu đời.
Hoàng đế Constantin I sinh năm 280, năm 306 trị vì Đế quốc La Mã cho đến khi mất †22.5.337 được tôn vinh là một Đại Đế. Năm 313-318 ngài cho xây Đền Thánh đầu tiên cho
Đức Giáo Hoàng (Vương Cung Thánh Đường Thánh Gioan) ở Điện Laterano để dâng kính Chúa Cứu Thế,  (Basilica di San Giovanni in Laterano), là Nhà Thờ Chính Tòa của Roma. Thánh Đường nầy được ĐGH Sylvester (triều đại 314-†335) thánh hiến năm 324 và từng mang danh hiệu là „OMNIUM URBIS ET ORBIS ECCLESIARUM MATER ET CAPUT“, Mẹ và Đầu của tất cả các thánh đường ở Roma và trên thế giới.

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Vụ bé 3 tuổi bị bạo hành và những điều không thể hiểu

GN: Sáng qua, chia tay cháu, ra phố mua tô hủ tiếu mang về, ông chủ tiệm bảo có báo mới để xem. Tôi cầm tờ báo ra ngoài parking đọc. Bản tin cháu bé mới ba tuổi bị cậu đốt thuốc lá vào chân bắt đi ăn xin làm tôi vừa buồn vừa giận cho một xã hội, chính quyền địa phương đã làm gì để bảo vệ cho những đứa trẻ như thế.  Tôi không đọc hết tờ báo nữa, đem trả lại tờ báo. Thế mà nửa đêm thức giấc nghĩ tới cháu bé ấy mà cảm thương, có bao nhiêu những đưá bé như thế đang lang thang trong đêm tối trần truồng đói rét, như bài báo lúc sáng tôi đọc, có những lúc cháu không dám về nhà vị sợ cậu đánh. Trời hỡi, đưá bé ba tuổi làm sao nó phải sợ hãi tới như thế, đến nỗi đêm đen, đói lạnh cũng không làm cho cháu sợ.

Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

ĐƯỜNG VỀ LA MÃ (II)

Nguyễn Qúy Đại
Theo Khoa Học 

image001
I. Ðền Thờ Thánh Phêrô

Trong khu vực hý trường của Hoàng Ðế Nerone, giữa sông Tevere, đồi Gianicolo và Vatican  nơi mà Hoàng Ðế La Mã từng ra lệnh hành hình các tín hữu Kitô, cũng là nơi thánh Phêrô chịu tử đạo và thi hài ngài được an táng tại nghĩa trang đó cùng với các vị tử đạo khác. Hý trường này do Hoàng đế Caligola/ Gaius Julius Caesar Augustus Germanicus (triều đại 37-41) khởi xướng và được Nerone/ Nero Claudius Caesar Augustus Germanicus (triều đại 54-68) hoàn tất, dùng làm nơi đua xe ngựa, các giác đấu đánh nhau với các dã thú.
Chúa Giêsu Kitô giao trọng trách cho Phêrô thành lập Giáo Hội ở trần gian để rao giảng Tin Mừng. „Thầy trao cho con chìa khóa nước trời“. (Mt 16,19). Trên lá cờ Hội Thánh Công Giáo Vatican nửa vàng nửa trắng với chiếc chìa khóa. Thời kỳ bị cấm đạo ông Phêrô lén lút sống trong các hang Toại Đạo, nâng đỡ đức tin cho Kitô hữu. Phêrô bị quân nghịch đạo bắt giam đói, khát, lạnh lẽo, cô đơn, nhưng vẫn vui lòng chịu đựng. Phêrô bị kết tội đóng đinh như Chúa Giêsu, Phêrô khiêm nhượng xin đóng đinh ngược khác với Chúa Giêsu để kính trọng Thầy của mình. Chiếc chìa khóa nơi tay Thánh Phêrô biểu tượng ngài là vị Giáo Hoàng đầu tiên của Giáo Hội đã được Chúa Giêsu trao cho.

ĐƯỜNG VỀ LA MÃ (I)

Nguyễn Qúy Đại 
Theo Hoa Munich
P1090576
Roma là thủ đô của Ý dân số hơn 2,7 triệu diện tích 1.285,3 km², nếu tính cả khu vực ngoại ô chung quanh là 3,8 triệu. (diện tích Ý 301336 km² dân số 58,1 triệu) Roma nằm ở trung tâm vùng phía Tây bán đảo Ý, hợp lưu của hai dòng sông Aniene và sông Tiber.  Lịch sử Roma trải dài hơn 2500 năm, từng là thủ đô của Vương Quốc La Mã, Cộng Hòa La Mã và Đế Chế La Mã, là nơi quyền lực thống trị ở Tây Âu và các vùng đất giáp biển Địa Trung Hải trong hơn 700 năm. Từ thế kỷ thứ 8, Roma trở thành thủ đô qua các thời đại của Giáo Hoàng đến năm 1870. Năm 1871 Roma trở thành thủ đô của Vương Quốc Ý. Năm 1946 quốc gia này chính thức đổi tên thành Cộng Hòa Ý. (Italienische Republik).Thành phố Roma là trung tâm kinh tế, văn hóa, chính trị của Ý. Được xếp thứ 11 trong những thành phố có nhiều du khách (cũng là nơi có nạn móc túi) cao nhất thế giới. Ý còn có nhiều danh lam thắng cảnh khác như Milano, Napoli, Florenz, Venezia…

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

"Chàng" của tôi


Từ hơn một năm nay, tôi không còn thời giờ tào lao trên net chỉ vì cứ cuối tuần là tôi lại lái 200 trăm dặm đi thăm một người "đàn ông" tí hon.  Từ ngày chàng hiện diện tới nay, thì "dung nhan" tui đã như lá muà thu chuyển sang lá mùa đông một cách nhanh chóng, chỉ vì tôi là người rất dễ ngủ, chỉ năm phút thôi là tôi đã đi vào thể giới khác.  Thế mà bây gìờ những ngày cuối tuần 1, 2 giờ đêm tôi còn lang thang ngoài đường đi từ nhà "chàng" về phòng của tôi, và như thế không bao giờ tôi có thể ngủ bù cho đủ giấc ngủ tám tiếng của mình vốn đã thiếu trầm trọng, bảo sao mà bác sĩ không tìm ra nguyên nhân tại sao tôi bị tăng huyết áp, riêng tôi thì tôi biết rất rõ là tại sao, chỉ tại thiếu ngủ thôi chứ không gì hết.  Nhưng không thể nào tôi chữa được, chỉ vì ở nhà ráng ngủ khi mặt trời đã lên thì không ngủ được, và lại nhớ "chàng" nên tôi lại đi, đến nỗi ông chồng hỏi tôi, đi gì mà đi hoài vậy. Tôi cứ cười "bí hiểm" rồi lại xách túi ra đi.  
Nghĩ bụng, cả đời mình chỉ quanh quẩn có mấy người đàn ông, nhưng chỉ có chàng này là tôi có lẽ tôi tốn hơi nhất, vì suốt ngày tôi chỉ có mỗi một việc là "hôn chàng" mà thôi. 


Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Trứng gà ... nướng

Trứng chiên, trứng luộc, trứng hấp, trứng bác là những món trứng mà ai cũng đã từng nếm qua nhưng có ai đã từng ăn món trứng gà nướng chưa nhỉ. Tôi mới khám phá ra một món trứng hấp dẫn hôm nay, cứ như quả táo của ông Newton vậy.  
Số là nghĩ mai chả có món ăn mặn, mà trong tủ lạnh thì có nguyên một vỉ 24 quả trứng thuộc loại "organic", dĩ nhiên là mắc hơn trứng thường mà tôi đã "đau khổ" móc túi ra mua cuối tuần trước vì giá hơi bị đắt.  Chưa ăn, mà các món trứng kể trên thì tôi ngại dầu, ngại mất công nên tôi cho 5 quả trứng vào nồi nước, nghĩ ra một món trứng đơn giản cho ngày mai, trứng dầm nước mắm!.

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

"Hắn"

Để tưởng nhớ người bạn vừa mất


Thư sửa sọan đi ngủ thì tiếng điện thoại reo, nhìn vội vào đông hồ. Ðã gân 10 giờ, lòng Thư hơi hốt hoảng. Không biết mấy đứa con mình có sao không. Thư hay bị con trai mắng, mẹ hay lo và tưỏng tượng nhửng chuyện vớ vẩn, chỉ vì Thư hay gọi cho con những lúc chúng nó về khuya, Thư hay lo sợ con mình đi xe cộ ra làm sao. Tiếng người đàn ông ở bên kia vang lên hỏi tên Thư. Nghe giọng thì quen quen nhưng Thư không dám nhận ra ai, Thư hỏi lại thì ra là hắn.

Khóc bạn

Nửa đêm thức giấc đọc thơ bạn khóc bạn, đời sống quá khắc nghiệt hay tự mình làm khổ mình, phải đợi khi người ta ra đi, mới thấy mỗi nguời bạn đi qua đời mình đã để lại một 'dấu chân' (foot print) trong đời như thế nào.

Người viết bài thơ sau đã không kịp đọc cho người bạn thân của ông. 

THĂM BÌNH MINH

Khi người ta yêu nhau trăng sao đẹp thêm nhiều
Những lời nói nghe êm ái và đắm mê
Tình yêu là con đường sắc màu tươi thắm
Người ta yêu nhau sao em lại ôm niềm cô độc

Những bài thơ đã viết ra chỉ cho một người
Mặc dầu nhiều người rất thích
Nếu em không thích bài thơ phải viết lại
Đó là bài thơ cho em

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Nhớ bạn

Hôm nay tình cờ đọc chuỗi email trong đó có cái tin về một cái tên mà mới đọc qua, cứ nghĩ mình lầm lẫn về họ của người bạn học thời xưa, theo link vào đọc cho kỹ thì mới thấy đúng là bạn học ngày xưa.  
Không thể nói hết nỗi bàng hoàng và nỗi ân hận về sự vô tình của chính mình. 

 
Ông Trương Bình Minh
Pháp danh Nhuận Quang
Đã tạ thế ngày 17 tháng 10 năm 2013

Minh không phải chỉ là người bạn học bình thường như những người bạn ngồi chung lớp khác của tôi thủa lớp 9.  Chúng tôi cũng chẳng phải là bạn thân, nếu không nói thời đi học tôi rất ghét sự ngổ ngáo của Minh và Minh cũng không tha cho tôi.  Nhưng Minh không bao giờ làm gì gọi là "táo tợn" với con gái. Anh chàng chỉ luôn tỏ ra đàn anh và xúi người khác trêu chọc hộ dùm cho Minh.  

Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Thư giãn: Điểm khác biệt giữa con gái Sài Gòn và con gái Hà Nội

Kim Dung – Dạo mới thống nhất đất nước, còn là cô nhà báo trẻ, tóc tết hai vai, mình vào Sài Gòn công tác. Nghe cậu bạn trong đó kể, chỉ có hai câu để so sánh giữa con gái hai thành phố lớn mà mình nhớ mãi đến giờ: Gái Sài Gòn gọi là gái thành phố. Gái Hà Nội gọi là gái Thủ đô.
Thảo nào đi bộ trên vỉa hè, mình nghe một câu nói “đuổi” theo của một chàng thanh niên nào đó trong đám đông: Gái Thủ đô chúng bây ơi…

HaNoi.jpg 
Gái Hà Nội

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Làm đẹp

GN:: Tôi làm cho một hãng thuốc và cả mỹ phẩm cũng như những mục linh tinh làm đẹp cho phụ nữ.  Hàng năm bô phận nơi tôi làm có những công trình nghiên cứu mới để phục vụ cho phái nữ là chủ yếu, có những cuộc nghiên cứu kéo dài cả mấy năm trời thí dụ như "stem cell" , "vitamin C" ngoài những chất collagen, hydrogel vv... vv.., cuối cùng lại phải thay đổi khi viễn tượng kết quả không mang lại lợi nhuận, không có kết quả thực, hay có thể các dữ kiện thí nghiệm sẽ không được cơ quan FDA của Mỹ chấp thuận, thế là ngưng nghỉ, mọi người ngồi chơi xơi nước hay xếp hàng lãnh tiền nhà nước. Do đó lâu lâu cứ nghe quảng cáo, hay xem trên mạng, nào là loại cream này có các chất này chất kia, có cả stem cell để dưỡng da từ các một nhãn hiệu mà không hiểu mấy cái hãng đó nằm ở đâu, được FDA cho sản xuất từ hồi nào?  Đã thế một sản phẩm có công dụng gì thì phải ghi rõ trên nhãn hiệu, không có tùm lum tà la. Thế nhưng đôi khi nghe quảng cáo những loại mỹ phẩm ôi thôi chứa đủ thứ, mà nếu ngó cái nhãn thì không biết những chất ấy ở đâu và chữa cái chi chi.  Làm lâu ở hãng, đâm ra tôi nghĩ mấy quả chanh, cam, đu đủ, trứng gà, dầu olive, bột bắp, mật ong là đủ tốt rồi.  

Đi đi cho đời không hối tiếc

Khải Đơn
Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì, ngoài một đôi chân rất khỏe mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới. Đi và chăm chú ngắm nhìn.
Vào năm 20 tuổi, tốt nhất đừng từ chối bất cứ cơ hội nào để đi lung tung.
***
Trên các diễn đàn, người ta đã biến việc đi thành một thứ tôn giáo. Nào là phải mũ áo, phải xe máy, phải cung đường, phải bạn đồng hành. Thực ra, thứ quan trọng nhất ở một con đường, đó chính là bạn đi và nhìn ngắm thế giới.
Tôi thích mê những ngọn núi, vì đi lên từng bước thật mệt mỏi, cứ một quãng cảnh quan lại thay đổi, gặp cả những người sống suốt đời trên núi. Lên đến đỉnh núi, thực ra chỉ là một dấu chấm hết cho một câu văn, chẳng còn gì nhiều thú vị, ngoài việc thấy một thế giới bên dưới thấp hơn một chút. Còn sự thú vị của cỏ cây, con đường, lời trò chuyện với người xung quanh, hay đơn giản nhất là bạn làm sao để đạp đúng chân vào đúng chỗ mà bước, đó là một hành trình thực sự, vui nhất là khi đi.

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

"Cái tôi " sáng chế

Buổi trưa cô nhỏ là sale rep. ở VWR gọi báo hãng tôi làm việc, sẽ do cô đảm trách trở lại.  Cô là người Việt, nhưng chưa bao giờ chúng tôi gặp nhau mà nói tiếng Việt với nhau, hơn hai năm hãng tôi do một người sale rep. khác đảm nhiệm, nay cô trở lại.  Cô nói cô không biết tôi có còn làm ở đây, cô không thấy tôi ở Linkedin nên cô vào Google thấy tên tôi với mấy cái bằng sáng chế và tên hãng nên cô đoán tôi còn "tại vị".  Cô làm tôi giật mình.  Tên tôi cũng có trên Google nữa sao.  Ở trên mạng tôi dùng toàn tên người ta đặt cho, tên cha mẹ đặt thì tôi dấu kín, vậy mà Google cũng lôi ra, hu hu.  Tối về tôi cũng mò vào Google gõ tên mình, úi trời, cả ở Facebook cũng có account nữa sao? Vào Facebook ngó thì hoá ra không phải mình, và lâu nay tưởng trên đời chỉ có một mình có cái tên như mình, ai dè có người còn trùng cả tên lẫn họ nữa chứ, mà không phải một người.  Sao có sự trùng hợp khá lạ lùng.  

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog