Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2018

Kỷ niệm

Bố mất, cậu mới biết ông bố có cả trăm cuốn sách, cậu không biết làm gì với số sách mà cậu không bao giờ đọc.  Chợt nhớ cái thư viện gần nhà, cậu gọi cho hết. Cậu thở dài thoải mái, đã làm một công việc hữu ích cho xã hội và cho chính mình.  Chỉ giữ lại chiếc xe và vài vật dụng điện tử mà cậu nghĩ có thể lên Ebay bán đi.  Ý nghĩ giữ kỷ vật của cha mình không hề bay qua đầu cậu. 

Bố ốm vào bệnh viện, ngươì con gái lôi hết quần áo của ông soạn ra đem vất, tất cả đồ vật của ông được cho đi, chỉ giữ lại những tấm hình.  Như thể ông sẽ không bao giờ trở lại căn phòng cũ, nơi ông đã hàng ngày ngồi nhìn ra cửa sổ nhớ tới người vợ đã ra đi hằng chục năm trước, hàng nắng rọi qua khe cửa sẽ không còn soi bóng ông.   Ông đã thật sự ra đi không trở lại, cái ngày những bài thơ viết nháp, ép trong trang sách của ông bắt đầu bước chân lưu lạc.  

Mắt cô lúc nào cũng ươn ướt đỏ mỗi khi cô ghé thăm bố,  cô muốn làm gì cho bố nhưng không làm được, cô nói cô ân hận và cô giận cô, giận người. Cô đi tới đi lui, than thở, người ta bảo cô quá xúc cảm, ngày bố mất cô lại không có mặt, cô bước vào nhà chào mọi người với nụ cười tươi.  Cô cảm thấy hài lòng cả bố lẫn cô đã không còn duyên nghiệp với nhau, với đời?

Tiếng chuông

Vợ chồng Giang có thói quen không biết từ bao giờ, có lẽ cũng hơn hai chục năm, một thói quen mà nàng thường nói đùa với mấy cô em đó là thời gian "quality time together", nghĩa là thức dậy sáng thứ Bảy, dù trời ảm đạm hay nắng, trừ trời mưa.  Vợ chồng nàng theo nhau xuống phố, phố ở đây không phải là shopping mall, đến một quán café hay xếp hàng trước một quán điểm tâm như thiên hạ mà Giang thường thấy trên đường Main, mỗi sáng cuối tuần.  Cái quán quảng cáo trứng với bánh mì không hiểu có gì đặc biệt, nhưng thiên hạ mấy chục năm nay vẫn xếp hàng vào ăn, và vợ chồng nàng không bao giờ có đủ kiên nhẫn để xếp hàng cho một món trứng cho nên năm này sang năm khác, từ thứ Bảy này đến thứ Bảy tuần sau vẫn tiếp tục (nhịn đói) nối gót nhau vào chợ Trời.  Bước xuống xe, là người đi trước kẻ đi sau cứ thế mà thong dong hít thở không khí buổi sáng thứ Bảy, làm như không khí ngày cuối tuần (ở chợ Trời) mát mẻ hơn vậy.  Chợ Trời nơi thành phố Giang ở, nằm trong sân đậu xe của một trường đại học cộng đồng, cứ cuối tuần, trường cho dân mướn để bán buôn, vì thế mà trường có thêm ngân sách để tu bổ trường lớp. 

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog