Nửa đêm thức giấc đọc thơ bạn khóc bạn, đời sống quá khắc nghiệt hay tự mình làm khổ mình, phải đợi khi người ta ra đi, mới thấy mỗi nguời bạn đi qua đời mình đã để lại một 'dấu chân' (foot print) trong đời như thế nào.
Người viết bài thơ sau đã không kịp đọc cho người bạn thân của ông.
THĂM BÌNH MINH
Khi người ta yêu nhau trăng sao đẹp thêm nhiều
Những lời nói nghe êm ái và đắm mê
Tình yêu là con đường sắc màu tươi thắm
Người ta yêu nhau sao em lại ôm niềm cô độc
Những bài thơ đã viết ra chỉ cho một người
Mặc dầu nhiều người rất thích
Nếu em không thích bài thơ phải viết lại
Đó là bài thơ cho em
Bài thơ mang theo niềm nhớ
Đêm trăng trên đường xa buồn như một lời xin lỗi
Em không đi cùng anh
Con đường đôi khi mình sẽ chẳng bao giờ đi chung
Sự chết, và niềm đau sắp chết
Buổi sáng bạn còn thấy vạt nắng xuyên qua những tàng cây
Một ngày hay vài ngày ấm như những cái cầm tay
Như tuyền một luồng sinh lực
Ngày mai biết Bình Minh có còn kịp cạo râu
Để chuẩn cho cuộc hành trình về nơi miên viễn
Cuộc hành trình một mình, cuộc hành trình đơn độc
Em bảo gặp bạn có vui không
Chết không hẳn là một điều bất hạnh
Sống chưa chắc là một điệu kỳ nếu sống mất tiếng nói
Nhưng em ơi sao anh vẫn không cầm được lệ tuôn
Khi tiễn bạn bằng lời kinh Bát Nhã
Em có đi thăm Bình Minh cùng anh
Nếu còn kịp thời gian cho một lần sắp tới…
ĐẶNG HIỀN
(Oct 17 -2013)
Theo Hợp Lưu
(Trương Bình Minh 1955 - 2013)
Tự do là ung dung trong ràng buộc
Hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau
Hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau
(Thiền Sư Viên Minh)
LTS: Mời quí bạn đọc những bài thơ của Trương Bình Minh, đây là những bài thơ anh viết vào những tháng sau cùng của cuộc đời anh, từ tháng Bảy đến cuối tháng Chín năm 2013. Bình Minh là một thân hữu đại diện cho Hợp Lưu tại Georgia, Hoa Kỳ. Những bài thơ như những giòng nhật ký anh gởi lại cho cuộc đời đầy mộng ảo và phù du.
TCHL
TÂM KHÚC
Em về theo với nỗi buồn
Giấu trong tâm thức một cuồng si tôi
Em về như gió nổi trôi
Thổi tung nỗi nhớ tình tôi dư thừa
Em về theo với nỗi buồn
Giấu trong tâm thức một cuồng si tôi
Em về như gió nổi trôi
Thổi tung nỗi nhớ tình tôi dư thừa
Em về qua những ngày mưa
Tiếng kêu ướt đẫm tình vừa phôi pha
Em về cùng bóng chim qua
Dấu in đáy nước nhạt nhoà khói sương
Thôi em tình đã mù sương
Nỗi đau đã chín một phương tôi về
Thôi em tình lỡ lời thề
Quạ kêu thê thiết vọng về thinh không
Tiếng kêu ướt đẫm tình vừa phôi pha
Em về cùng bóng chim qua
Dấu in đáy nước nhạt nhoà khói sương
Thôi em tình đã mù sương
Nỗi đau đã chín một phương tôi về
Thôi em tình lỡ lời thề
Quạ kêu thê thiết vọng về thinh không
TÌNH XƯA
Em về trên những ưu phiền
Tình xưa lãng đãng một miền lãng quên
Mưa sa trên bước chân êm
Mù sương một thoáng bồng bềnh cơn say
Dặt dìu nỗi nhớ lất lây
Quạ kêu khắc khoải những ngày biển dâu
Nhớ em trong tiếng kinh cầu
Chuông nhà thờ đổ lên màu tàn phai
Quá khứ một cơn đau dài
Buồn trôi trên những tháng ngày hoang vu
Em và ký ức âm u
Mộng tàn trên những thiên thu tật nguyền
Em về trên những ưu phiền
Tình xưa lãng đãng một miền lãng quên
Mưa sa trên bước chân êm
Mù sương một thoáng bồng bềnh cơn say
Dặt dìu nỗi nhớ lất lây
Quạ kêu khắc khoải những ngày biển dâu
Nhớ em trong tiếng kinh cầu
Chuông nhà thờ đổ lên màu tàn phai
Quá khứ một cơn đau dài
Buồn trôi trên những tháng ngày hoang vu
Em và ký ức âm u
Mộng tàn trên những thiên thu tật nguyền
(July 30)
MƯA SÁNG THỨ BẢY
Buổi sáng cuối tuần
Bên ly cà phê
Mưa ngoài song cửa
Nỗi buồn lê thê
Từng phiến mưa rơi
Trong hồn tăm tối
Chút quên chút nhớ
Nỗi buồn chơi vơi
Mưa trên cơn đau
Ngấm vào da thịt
Thần trí lãng đãng
Nỗi buồn thấm sâu
Tiếng vọng thương thân
Lúc bổng lúc trầm
Một đời mê sản
Nỗi buồn lặng câm
Buổi sáng cuối tuần
Mưa ngoài khoảng không
Chạm tay nỗi chết
Buồn sao tình cờ...
Buổi sáng cuối tuần
Bên ly cà phê
Mưa ngoài song cửa
Nỗi buồn lê thê
Từng phiến mưa rơi
Trong hồn tăm tối
Chút quên chút nhớ
Nỗi buồn chơi vơi
Mưa trên cơn đau
Ngấm vào da thịt
Thần trí lãng đãng
Nỗi buồn thấm sâu
Tiếng vọng thương thân
Lúc bổng lúc trầm
Một đời mê sản
Nỗi buồn lặng câm
Buổi sáng cuối tuần
Mưa ngoài khoảng không
Chạm tay nỗi chết
Buồn sao tình cờ...
MỘT THỜI
Đã có một thời áo cơm điên đảoThời gian lặng lẽ lần vào hư không
Tỉnh giấc nam kha bóng chiều vời vợi
Trong gió thu về có chiếc lá rơi...
RA ĐI
Cái chết đã về máu xương rệu rã
Cơn mê chập chùng thôi thế cũng xong
Dẫu biết vô thường cớ sao buồn thế
Chân bước ngập ngừng về với cõi không...
TỰ TRÀO
Nín hơi chịu đựng cơn đau khủng
Mỉm miệng cười cho tâm em yên
Em nào biết đâu tôi đuối sức
Mong sớm được về cõi viễn miên...
Nín hơi chịu đựng cơn đau khủng
Mỉm miệng cười cho tâm em yên
Em nào biết đâu tôi đuối sức
Mong sớm được về cõi viễn miên...
Dẫu biết thân này là giả tạm
Lòng vẫn ngập ngừng chẳng muốn buông
Có lẽ tâm trần đầy ma chướng
Quên mình là một giấc mơ hoang...
VÔ ĐỀ
Bóng đời đã phủ ánh tà dương
Tiếng vọng hư vô cũng đến gần
Vẫn thấy nỗi buồn trong cõi tạm
Con đường tự tại vẫn mù tăm...
Bóng đời đã phủ ánh tà dương
Tiếng vọng hư vô cũng đến gần
Vẫn thấy nỗi buồn trong cõi tạm
Con đường tự tại vẫn mù tăm...
MA CHƯỚNG
Tấm thân tứ đại
Đã lắm hư hao
Sao còn vương vấn
Một đời lao đao
Tấm thân tứ đại
Như bóng chiều tàn
Bên thềm hư ảo
Nỗi buồn miên man
Tấm thân tứ đại
Khi hết nghiệp duyên
Còn chăng cát bụi
Ngậm ngùi chẳng yên
Tấm thân tứ đại
Một lần qua đây
Vui buồn ngụp lặn
Cõi chiêm bao này
Bây giờ chung cuộc
Thần trí mê man
Lần trong cõi mất
Cuộc vãng sinh buồn…
Tấm thân tứ đại
Đã lắm hư hao
Sao còn vương vấn
Một đời lao đao
Tấm thân tứ đại
Như bóng chiều tàn
Bên thềm hư ảo
Nỗi buồn miên man
Tấm thân tứ đại
Khi hết nghiệp duyên
Còn chăng cát bụi
Ngậm ngùi chẳng yên
Tấm thân tứ đại
Một lần qua đây
Vui buồn ngụp lặn
Cõi chiêm bao này
Bây giờ chung cuộc
Thần trí mê man
Lần trong cõi mất
Cuộc vãng sinh buồn…
(Georgia July- Sep 2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét