Tuần này, Cỏ May xin mượn lại cái tít của mục hằng tuần ” Paris có gì lạ không em? ” để làm tít cho Thư Pari .
Paris đẹp muôn thuở. Paris cổ kính nhưng tình tứ và lãng mạn. Hằng
năm, có nhiều chục triệu du khách tới thăm viếng Paris cho thỏa lòng
ngưỡng mộ.
Thường có khi người ngoại quốc lại biết Paris nhiều hơn người dân
Paris . Điều này đúng bởi có không ít người Pháp ở trong lòng Paris hay
ngay sát Paris đã hơn năm mươi năm mà vẫn chưa biết tháp Eiffel! Cỏ May
có lẽ là một trong số những người sống cạnh Paris từ khá lâu mà vẫn còn
lắm ngỡ ngàng với Paris. Những người có kinh nghiệm giao thiệp thường
khuyên khi hỏi tìm tên đường của một thành phố mình vừa tới, nên tìm hỏi
thăm người ngoại quốc. Hay nhứt là tìm hỏi thăm người da đen là ăn
chắc.
Một hôm ngồi trên xe điện Paris, cầm tờ báo ngày loại phát không như
báo Việt Nam ở Mỹ để ở tiệm phở dành cho khách ăn phở, do một hành khách
đọc xong bỏ lại, liếc mắt qua. Bỗng Cỏ May dừng lại ở một bài phóng sự
ngắn tựa bằng anh ngữ “Wall of Love “với nhiều hình ảnh minh họa. Vội
đọc qua để biết bức tường ấy ở đâu?
Biết rõ chỗ có Bức tường Tình yêu đó, hôm sau, Cỏ May bèn tới để xem cho biết thực tế như thế nào.
Café “Chào Bà “
Tiệm Café “Chào Bà ” tọa lạc tại số 22 trên Đại lộ Clichy, trước
Métro Pigalle, thuộc Paris XVIII. Cơ sở này có từ lâu lắm. Khi tới Paris
vào cuối thập niên 70, Cỏ May đã nghe nói và có vài lần đi ngang qua
nhưng chưa vào. Bởi dáng vẻ rất bề thế của một nhà hàng café sang trọng.
Mặt tiền màu đỏ vua chúa. Bên trong bàn ghế sang trọng, cách xếp đặt cổ
kính và trưởng giả. Không dám bước chân vào tuy bị thu hút bởi tên Việt
Nam vì Cỏ May mặc cảm mặt mày còn dính phèn của đồng ruộng miền nước
mặn.
Sau đó, nghe nói, trên quầy (comptoir), có chưng một pho tượng Hồ Chí
Minh rất lớn. Lúc này, tính hiếu kỳ nồi dậy, muốn tới xem qua cho biết.
Rủ bạn cùng đi cho có bạn vì đây là khu phố đầy rẫy sex shop, bài ba
lá, móc túi, dập dìu dân đen, á-rập, …sẵn sàng đao búa. Chưa kịp đi thì
lại nghe nói bức tượng Hồ Chí Minh bị ngã bể tan tành do một bà “chị em ”
lớn tuổi của thế hệ ái mộ bác theo xu hướng thời thượng tả khuynh của
Pháp như phong trào “Mao-ít, Hồchíminh-ít”, thường lui tới uống café.
Mỗi khi tới, bà đứng cạnh tượng bác, đưa tay rờ rẫm bác. Một buổi trưa
năm 1990, bà “chị em ” khách hàng quen thuộc, như thường lệ, tới uống
café vừa xem TV theo dõi biến cố Đông âu, tay vẫn mân mê bức tượng bác.
Bỗng bác ngã xuống bể nát. Không biết phải vì cử chỉ vụng về của bà “chị
em” hay vì bác cảm động, chịu không nổi, mà ngã xuống? Từ đó, nhà hàng
không thay bức tượng khác. Có lẽ vì cái thời thượng không còn nữa. Cả
Liên Xô và Đông âu còn bỗng chốc sụp đổ sạch trơn. Lớp người chạy theo
thới thượng cũng đã già nua cả và nhứt là đã biết mình đã từng ngu muội
một thời.
Hôm rồi, mục tiêu chủ yếu của Cỏ May là đi xem bức tường “Anh yêu em ”
( Le mur des Je t’aime ) ở Métro Abbesse, trên đồi Montmartre. Vô tình
xuống Métro Pigalle, chợt nhớ lại café ” Chào Bà “, Cỏ May muốn vào một
lần cho biết. Không phải vì hôm nay, mặt hết phèn nước mặn, mà thật lòng
muốn ghi lại vài chi tiết về nơi đây để giới thiệu bạn đọc “Paris có gì
lạ không em?”.
Nhớ vị trí của café “Chào Bà” phải ở đây, nhưng không thấy hai chữ
“Chào Bà” thật lớn, nổi bật trước mặt tiền cửa hàng . Đi dọc theo Đại
lộ, qua lại vài ba lượt để tìm. Sau cùng, đành tìm người lớn tuổi ở khu
phố hỏi thăm. Cỏ May bèn chặn một bà đầm đang dẫn chó đi dạo giửa Đại lộ
là lối đi dành cho người đi bộ và ghế đá ngồi nghỉ chân, hỏi nhờ chỉ
giúp café “Chào Bà ” . Bà đầm chỉ đúng café trước Métro Pigalle như Cỏ
May nhớ.
Cảm ơn bà đầm, Cỏ May bước thẳng vào tiệm, tiến tới quầy hàng, gọi
một cái expresso . Cô chiêu đãi trẻ, người gốc dân đảo, đem tới tách
café đen. Cỏ May hỏi cô có phải trước kia nơi đây đúng là tiệm café“Chào
Bà”? Cô đầm trẻ xác nhận đúng nhưng từ tháng 10/2013, tiệm đã đổi chủ
nên chủ mới gở bỏ tên cũ. Cô hàng mời Cỏ May lên lầu xem “bảo tàng của
Chào Bà”. Quả thật, trên lầu, chủ nhân giữ lại những kỷ niệm của cửa
hàng. Ghế mây chân thấp bọc nệm, xếp đặt rộng rãi. Chung quanh tường lót
gương với nhiều hình ảnh tài tử, ca sĩ, vũ nữ một thời vang bóng.
Tại sao giữa Paris lại có một tiệm café nhà hàng ăn (Café Restaurant)
mang tên hoàn toàn Việt Nam như vậy? Chính đó là lý do thu hút sự chú ý
của không ít người Việt Nam khi tới Paris và cả du khách ngoại quốc bởi
khu Montmartre vốn là khu du hí . Đi xa qua khỏi “Chào Bà ” vài mươi
thước là “Moulin Rouge ” nổi tiếng từ thập niên 50 với điệu vũ tưng bừng
“Frenk Cancan “.. .
Café ” Chào Bà ” do 4 người bạn say mê Á châu lập ra. Chọn danh hiệu
“Chào Bà” vì cả 4 người đều mê Việt Nam . Và nghe nói bác Hồ thời hoạt
động cách mạng ở Paris thường lui tới khu này vì nơi đây là khu nhân dân
lao động, bác sống với nhân dân lao động để giáo dục họ sớm giác ngộ
thân phận bị bốc lột của mình.
Bên trong tiệm thật sự là một nơi ấm cúng, xa cách cái ồn ào, xô bồ bên ngoài đường.
Ngày nay, vẫn còn một ít khách hàng quen thuộc lớn tuổi thường lui
tới hoặc ăn trưa, ăn tối , hoặc chỉ uống tách café, ngồi trầm lặng hằng
giờ đọc sách, báo. Ngăn cách những dãy bàn là những kệ sách báo dành cho
khách hàng. Trên tường cũng đầy kệ sách. Lúc trời lạnh, người ta có thể
vào đây ngồi đọc sách từ sáng cho tới tối về ngủ, tiết kiệm sưởi ở nhà.
Đồi Montmartre và Bức tường “Anh yêu em”
Đồi Montmartre là một danh lam thắng cảnh của phía bắc Paris. Trên
đồi có ngôi nhà thờ Sacré-Coeur cổ kính. Từ đây, người ta có thể nhìn
bao quát Paris. Bên cạnh là “chợ nghệ thuật”. Nói “chợ nghệ thuật” vì
đây là một diện tích trống khá rộng lộ thiên, họa sĩ , nhiếp ảnh, cằt
hình, nặn tượng tập trung, mỗi người chiếm một khoảnh nhỏ vừa đủ để đồ
nghề như giá vẻ, kệ hàng,…Khách nhờ vẻ, năn tượng chân dung, chụp ảnh
nghệ thuật, … Những nghệ sĩ này phần lớn là sinh viên, sau vài năm học ở
trường, ra đây tập sự. Rồi theo thời gian và cuộc sống khó khăn, một số
người không trở lại trường nữa. Trong những nghệ sĩ này, có vài người
Việt Nam. Cỏ May có quen một người đã tốt nghiệp Trường Beaux-Arts Paris
(Mỹ Nghệ Paris) cũng ra đây vẽ chân dung. Anh để tóc dài thắt cái bím
sau lưng. Vẽ là để kiếm sống qua ngày. Cái ưu tư” hay “đam mê ” của anh
là Triết lý Đông phương. Mỗi khi gặp anh, cả lúc đang vẻ, đều muốn bạn
lắng nghe anh nói Triết lý …” Nhất Âm, nhất Dương chi vị đạo”. Cỏ May
chỉ còn nhớ mấy chữ đó để nhớ lại anh. Ngày nay nghe tin anh về Sài Gòn
sống tiếp tuổi già.
Đồi Montmartre thât sự là khung cảnh của đời sống nghệ thuật. Nhưng
ít người biết phía sau nhà thờ Sacré-Coeur có một vườn nho 1700m2 trồng
nho làm rượu từ năm 1935. Hằng năm sản xuất lối 2000 chai rượu nho loại
50cl, bán vào dịp lễ hội Mùa gặt, còn gọi với một cái tên nên thơ hơn là
“Lễ Hội Gặt hái Tình yêu” do Thị xã Paris XVIII tổ chức. Đây là biến cố
thứ ba của Paris tổ chức được đông đảo người tham dự (400 000 người),
sau “Đêm Trắng Paris” và “Paris bải biển mùa hè ” . Tiền bán rượu chuyển
vào Quỉ Văn hóa Xã hội của Quận XVIII Paris.
Biết mình đã đi lạc, Cỏ May vội tìm tới Bức Tường “Anh yêu em – Le
Mur des Je t’aime”. Ra khỏi Métro Abbesse, trước mặt, phía bên kia đường
là Công viên Jehan Ristuc. Thấy du khách tấp nập đang vào Công viên, Cỏ
May nghĩ chắc bức tường ở trong đó nên Cỏ May vội băng qua đường, đi
theo đoàn du khách ngoại quốc . Quả thật vừa tới cổng Công viên thì có
một đoàn du khách khác tập họp trước một tấm bảng đá xanh đậm rất lớn
gắn trên tường của hông tòa nhà. Họ đang đưa mắt cùng nhìn chắm chú vào
bức tường.
Đúng đó là Bức tường “Anh yêu em ”, một tác phẩm nghệ thuật của nghệ
sĩ Frédéric Baron thực hiện năm 2000, nay đã thật sự trở thành một chứng
tích vinh danh tình yêu toàn thế giới. Còn gì đẹp hơn, xứng đáng hơn
cho Paris, Thủ đô của Tình yêu, của Văn chưong và của Nghệ thuật lãng
mạn?
Chẳng những Bức tường «Anh yêu em ” là một tác phẩm nghệ thuật, mà nó
còn là một kết tinh nỗ lực của Frédéric Baron đi suốt thời gian dài tìm
gặp những sắc dân khác nhau để thu lượm 1500 câu “Anh yêu em ”, sàng
lọc và đối chiếu để còn lại 311 câu, do nghệ sĩ Claire Kito viết lại
bằng 280 loại chữ viết khác nhau, cả thổ ngữ, lên bức tường đá mài nhẳng
thính, diện tích 40 m2 . Mỗi câu thề “ Anh yêu em ” nằm gọn trong một ô
chữ nhựt 21 x 27, 9 cm .Trên mặt phẳng xanh đậm của bức tường, người
xem thấy hiện ra rải rác những vết đỏ thắm như những chiếc lá úa mùa thu
. Theo sự tưởng tượng của nghệ sĩ, đó là những mảnh vở của những con
tim đau khổ vì tình yêu sụp đổ!
Cỏ May đứng gần lại bức tường để tìm cho được câu “Anh yêu em ” bằng
tiếng việt . Không ngờ câu ấy lại chiếm ô thứ nhứt, trên cùng, bên trái
bức tường. Đứng đầu bảng vì mẫu tự A hay vì người đàn ông (Anh) Việt nam
đa tình hơn những dân tộc khác?
Mà xưa nay, có người học trò trai nào không khắc lên bàn viết bằng
mủi dao tên của người yêu đầu đời của mình? Một cậu trai trẻ khác lại
không khắc lên tường gạch của khu phố câu “Anh yêu em”? Chẳng những khắc
tên người yêu hay câu “Anh yêu em ” lên tường, lên bàn viết hay thân
cây trong công viên, những người yêu nhau ngày nay khắc tên nhau lên ông
khóa đem khóa vào hàng rào kẽm của cầu Pont des Arts ở Paris rồi ôm
nhau hôn, cùng liệng chìa khòa xuống sông Seine để thề nguyền tình yêu
không bao giờ tan vỡ!
Mỗi năm, những người yêu nhau chỉ có một Ngày Tình yêu . Nay mọi người có Bức tường “Anh yêu em” để hẹn nhau suốt năm dài.
Để Paris vẫn là Thủ đô Tình yêu của cả thế giới!
Nguyễn thị Cỏ May
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét