Theo blog Bahaidao
Chuyện trưa, trên chuyến bay SGN-HKG,
Tôi không có thói quen giao lưu với người ngồi cạnh trên máy bay nhưng vẫn thường để ý một chút, lúc vừa ngồi xuống.
Trưa
nay, cạnh tôi là một anh Tàu sồn sồn, bụng to, đầu hói. Anh đi với một
cô gái trẻ, đẹp vô hồn, có lẽ người Việt. Tôi chẳng nghe họ trò chuyện
gì.
Đang thiu thiu, tôi giật mình vì mấy cái vỗ nhẹ. Là cô gái. Nhìn qua, tôi thấy ghế cạnh mình đang trống. Với vẻ mặt căng cứng, em chồm qua đưa tôi cái gì đó giấu trong tay và thì thào:
Đang thiu thiu, tôi giật mình vì mấy cái vỗ nhẹ. Là cô gái. Nhìn qua, tôi thấy ghế cạnh mình đang trống. Với vẻ mặt căng cứng, em chồm qua đưa tôi cái gì đó giấu trong tay và thì thào:
_ Anh là Việt Nam phải hôn?
_ Đúng rồi em.
_ Anh làm ơn cầm giùm em cái này đi. Cầm lẹ đi anh.
Nhìn ánh mắt và nghe giọng nói khẩn cầu, tôi cầm. Là tiền. 200 đô Mỹ.
_ Cái gì vậy em?
_ Anh cất vô liền đi. Em đọc số điện thoại của má em. Anh nhớ rồi chuyển nó cho má em giùm nha anh.
Tôi lấy điện thoại ra và làm theo như một cái máy rồi quay sang em thắc mắc:
_ Đúng rồi em.
_ Anh làm ơn cầm giùm em cái này đi. Cầm lẹ đi anh.
Nhìn ánh mắt và nghe giọng nói khẩn cầu, tôi cầm. Là tiền. 200 đô Mỹ.
_ Cái gì vậy em?
_ Anh cất vô liền đi. Em đọc số điện thoại của má em. Anh nhớ rồi chuyển nó cho má em giùm nha anh.
Tôi lấy điện thoại ra và làm theo như một cái máy rồi quay sang em thắc mắc:
_ Sao không đợi qua đến Hong Kong rồi nhờ dịch vụ chuyển về.
_ Hổng được anh ơi, em khổ lắm. Em lấy thằng này là Tàu Mã Lai, nó đi đâu cũng bắt em theo. Ở nhà em cũng không ra ngoài được đâu, như ở tù vậy đó. Nó ghen lắm. Đánh đập em hoài. Nè, anh nhìn tay em còn bầm nè. Nó mới qua Saigon công tác rồi kêu má em lên, cho được có triệu bạc. Hai trăm này em mới ăn cắp của nó đó.
_ Hổng được anh ơi, em khổ lắm. Em lấy thằng này là Tàu Mã Lai, nó đi đâu cũng bắt em theo. Ở nhà em cũng không ra ngoài được đâu, như ở tù vậy đó. Nó ghen lắm. Đánh đập em hoài. Nè, anh nhìn tay em còn bầm nè. Nó mới qua Saigon công tác rồi kêu má em lên, cho được có triệu bạc. Hai trăm này em mới ăn cắp của nó đó.
Tôi ngóng về phía restroom rồi quay sang em:
_Trời ơi, nó biết rồi làm sao?
_ Em liệu được anh ơi.
Kéo kỹ khoá chiếc túi xách, tôi hỏi em thêm một câu mà giờ ngồi lại thấy hối hận quá chừng:
_ Sao em không bỏ về Việt Nam đi?
Em nghèn nghẹn:
_ “Bỏ nó thì dễ nhưng em đâu bỏ con mình được anh? Nhiều lúc em muốn ôm con nhảy lầu luôn“.
_ Thôi em ơi, không được, không được nghĩ vậy. Em còn ba má.
Nói tới đây, thoáng thấy cái đầu hói vừa lú ra khỏi cửa buồng vệ sinh, tôi nhắm mắt lại.
_ Thôi em ơi, không được, không được nghĩ vậy. Em còn ba má.
Nói tới đây, thoáng thấy cái đầu hói vừa lú ra khỏi cửa buồng vệ sinh, tôi nhắm mắt lại.
Tôi
vừa tiếp tay cho một vụ ăn cắp. Nhưng, hai trăm, hai ngàn hay hai chục
ngàn cũng không bù đắp nổi những đòn roi và nhục nhằn em đã và đang gánh
chịu. Em có thể đòi công bằng cho mình, bằng bất cứ cách nào.
Và tôi biết, hàng ngàn những cô gái Việt Nam cũng đang ngập ngụa trong những đắng chát này, như em. Không phải ai cũng có thể soi trước cái bến mình sắp cập vào, không phải cuộc hy vọng đổi đời hoặc báo hiếu cha mẹ nào cũng toại thành.
Trách ai đây?
Và tôi biết, hàng ngàn những cô gái Việt Nam cũng đang ngập ngụa trong những đắng chát này, như em. Không phải ai cũng có thể soi trước cái bến mình sắp cập vào, không phải cuộc hy vọng đổi đời hoặc báo hiếu cha mẹ nào cũng toại thành.
Trách ai đây?
Chuyện chiều, trong một nhà hàng,
Vừa ra khỏi phi trường, khách đón và đưa đi ăn ngay. Nhà hàng nằm trên tầng 5 của một trung tâm lớn.
Xong bữa ăn, tôi xin phép khách ra ngoài hút thuốc. Hỏi cậu phục vụ, cậu kêu tôi phải xuống đất, ra ngoài.
Xong bữa ăn, tôi xin phép khách ra ngoài hút thuốc. Hỏi cậu phục vụ, cậu kêu tôi phải xuống đất, ra ngoài.
Nhưng rồi cậu kề tai nói nhỏ:
_ “Tụi em có cái khu tập kết rác phía sau nè, anh có thể ra đó hút”.
Chiếu manh ở sát đây cho cơn buồn ngủ, tôi vọt ra sau. Cũng sạch sẽ lắm. Và nhiều tàn thuốc lắm.
Đốt gần xong điếu thuốc, chuẩn bị đi vào, tôi thấy một cậu trai sáng sủa mặc đồng phục bếp bước ra nghe điện thoại. Một người Việt. Nhận ra điều này bởi dù muốn dù không tôi cũng phải nghe những gì cậu nói:
_ Anh Hai đang họp, ráng vài bữa nữa, anh Hai gởi về cho nhe. Tối anh Hai gọi lại nhe.
Tôi có thể đoán được em đang nói chuyện với ai, thấy thương quá nên sẵn thấy em rút gói thuốc, tôi mượn cái quẹt.
Sau tiếng “ủa”, tôi thấy mặt em chín đỏ, có lẽ vì xấu hổ khi tôi nghe và biết rằng em đang nói dối. Em hỏi tôi sống ở đây hay mới qua, rồi như sợ tôi cướp lời, sợ tôi đánh giá không đúng về mình, em phân bua một mạch:
_ Cũng khó nói lắm anh. Quê em ở Rạch Giá, ba em mất lâu rồi, mẹ em cũng mới đi năm kia. Mấy đứa em em học giỏi lắm. Ba đứa nó giờ một tay em lo nhưng em nói dối là qua đây làm công ty để tụi nó hãnh diện, để nó nhìn theo mà ráng học.
_ Em đừng ngại, lo được vậy là quý lắm em. Anh phục em lắm. Làm gì cũng được, miễn lo được cho tụi nó.
Không hiểu sao nói tới đây, tôi lại bất giác nhìn xuống tay em, chắc vì ngưỡng mộ. Em nắm tay lại trốn ánh nhìn của tôi nhưng tôi vẫn kịp thấy cái gì đó thiếu thiếu.
Em nhìn vô định rồi trải lòng:
Chiếu manh ở sát đây cho cơn buồn ngủ, tôi vọt ra sau. Cũng sạch sẽ lắm. Và nhiều tàn thuốc lắm.
Đốt gần xong điếu thuốc, chuẩn bị đi vào, tôi thấy một cậu trai sáng sủa mặc đồng phục bếp bước ra nghe điện thoại. Một người Việt. Nhận ra điều này bởi dù muốn dù không tôi cũng phải nghe những gì cậu nói:
_ Anh Hai đang họp, ráng vài bữa nữa, anh Hai gởi về cho nhe. Tối anh Hai gọi lại nhe.
Tôi có thể đoán được em đang nói chuyện với ai, thấy thương quá nên sẵn thấy em rút gói thuốc, tôi mượn cái quẹt.
Sau tiếng “ủa”, tôi thấy mặt em chín đỏ, có lẽ vì xấu hổ khi tôi nghe và biết rằng em đang nói dối. Em hỏi tôi sống ở đây hay mới qua, rồi như sợ tôi cướp lời, sợ tôi đánh giá không đúng về mình, em phân bua một mạch:
_ Cũng khó nói lắm anh. Quê em ở Rạch Giá, ba em mất lâu rồi, mẹ em cũng mới đi năm kia. Mấy đứa em em học giỏi lắm. Ba đứa nó giờ một tay em lo nhưng em nói dối là qua đây làm công ty để tụi nó hãnh diện, để nó nhìn theo mà ráng học.
_ Em đừng ngại, lo được vậy là quý lắm em. Anh phục em lắm. Làm gì cũng được, miễn lo được cho tụi nó.
Không hiểu sao nói tới đây, tôi lại bất giác nhìn xuống tay em, chắc vì ngưỡng mộ. Em nắm tay lại trốn ánh nhìn của tôi nhưng tôi vẫn kịp thấy cái gì đó thiếu thiếu.
Em nhìn vô định rồi trải lòng:
_ “Là em bị lúc mới vô bếp này làm đó anh. Rồi mai mốt về hổng biết ăn nói sao với mấy đứa em”.
_ Em nè, anh tin, không, anh thề rằng mấy đứa em bên nhà của em, nếu biết em phải vất vả như vầy, phải bỏ lại một phần cơ thể mình bên này để kiếm tiền nuôi tụi nó, tụi nó sẽ quỳ xuống mang ơn em. Và chắc chắn sẽ học tốt, thành người tốt.
_ Vậy hả anh?
_ Tin anh đi.
_ Em nè, anh tin, không, anh thề rằng mấy đứa em bên nhà của em, nếu biết em phải vất vả như vầy, phải bỏ lại một phần cơ thể mình bên này để kiếm tiền nuôi tụi nó, tụi nó sẽ quỳ xuống mang ơn em. Và chắc chắn sẽ học tốt, thành người tốt.
_ Vậy hả anh?
_ Tin anh đi.
Tối
nay hơi lạnh, một mình nhưng tôi vẫn ấm lòng lắm. Bởi đâu đó trong cái
thành phố giàu có này, tôi có hai bạn đồng hương trẻ, khổ và cực. Nhưng
đáng kính.
Chris Lê
Chris Lê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét