Sáng nay người bạn học ở quê nhà thư hỏi tôi nghĩ gì ngày 30-4, bạn viết ngắn ngủi "buồn!", dĩ nhiên tôi biết vì sao bạn buồn, nhưng muốn biết rõ hơn ngày ấy bạn đang ở đâu làm gì, thì bạn không nói rõ. Bạn chỉ viết "bạn đang ăn chiếc kẹo ngọt, có đưá ỷ mạnh tới bợp tai bạn rồi giựt chiếc kẹo bạn đang ăn" bạn hỏi lại tôi như thế có vui không?" Tôi hỏi "thì mình chia, hay là bạn ấy muốn cùng ăn". Bạn lại viết, "viên kẹo rớt xuống đất có muốn lượm lại không?" Tôi hiểu ý bạn viết, nhưng vẫn ngậm ngùi hỏi lại "vẫn có những người lượm chiếc kẹo ấy bạn ạ.".
Đó là buổi sáng đầu ngày 30-4-2014, đã 39 năm. Đã đủ dài cho người Việt trẻ trong nước tự đứng lên tìm lấy hạnh phúc tự do dân chủ cho chính họ. Ngày tôi ra đi tìm tự do tôi còn nhỏ hơn cái con số ấy rất nhiều. Bây giờ thì tôi chuẩn bị khăn gói cho hành trình của riêng tôi, sau buổi họp bất thường của ông giám đốc hãng về tình trạng hãng khác đòi mua lại hãng tôi, nhìn mọi người âu lo và con số 30-4 trên màn hình, tôi nói nhỏ với cô bạn ngưòi Mỹ, hôm nay cũng là ngày mà chúng tôi gọi là Tháng Tư Đen trong cộng đồng chúng tôi. Và có lẽ nửa nước VN cũng đã gọi ngày này bằng cái tên ấy, cũng nhờ internet mà họ đã biết được sự thật sau cái gọi là "Đại thắng muà Xuân" .
Tôi copy lại bài này để tặng lại những người bạn học cũ ở quê nhà. Có thể trong các bạn từng ngồi chung lớp nhưng ở bên kia "chiến tuyến" :-)