Chỉ đọc bản tin vài dòng tôi đã nghĩ bụng : Nếu tôi ở VN thì chắc chắn tôi cũng sẽ không mua hàng của cái công ty Việt Long này, Việt Long bán hàng điện tử ở Hà Nội chứ không phải Việt Long bán các thức ăn chăn nuôi thủy sản ở Hậu Giang trong Nam đâu nhé. Hồi mấy cái tàu Bình Minh hay Viking II bị cắt cáp ở biển, đồng bào xuống đường chả thấy mấy cái hãng này lên tiếng ủng hộ cho dân, chả nghe thấy họ hỗ trợ cho dân nước uống, bánh mì khi họ lên tiếng chống TQ. Bây giờ dân đi biểu tình thì từ từ bị đuổi việc, mất nhà. Chuyện chỉ có ở xứ CHXHCN Việt Nam. Chuyện VN sao nó cứ chán phè phè thế không biết. Đọc hết bài, thì ra ý nghĩ cùn của tôi cũng giống nhiều người ở VN. Hy vọng có nhiều người sẽ cùng làm việc này để hỗ trợ cho người thanh niên yêu nước. Phải cho họ biết làn sóng ngầm của người dân ra sao chứ nhỉ?
TGĐ CÔNG TY CỔ PHẦN VIỆT LONG ĐUỔI VIỆC NGƯỜI BIỂU TÌNH YÊU NƯỚC
Theo tin chúng tôi vừa nhận được, Anh Nguyễn Văn Phương (ảnh) - người thanh niên đọc Tuyên cáo tại Nhà hát lớn trong cuộc biểu tình yêu nước sáng ngày 3 tháng 7 năm 2011, chính thức bị Tổng Giám đốc Công ty Việt Long đuổi việc.
Công ty Thương mại cổ phần điện máy Việt Long hiện có trụ sở tại 187 Giảng Võ, Hà Nội, và có siêu thị Điện máy Việt Long tại số 8 Quang Trung, quận Hà Đông, HN. Nguyễn Văn Phương làm việc tại siêu thị này từ 03 năm nay, và hiện có chức danh Phó phòng Kinh doanh.
Đây là trường hợp thứ 3, những người biểu tình yêu nước bị ép đến thôi việc. Trước đó Trịnh Hữu Long và Nguyễn Tiến Nam đều vì sức ép mà đã tự xin thôi việc để khỏi ảnh hưởng đến công ty. Ba thanh niên này, cũng đã bị 3 người chủ nhà trọ yêu cầu chấm dứt hợp đồng và chuyển đi nơi khác. Trịnh Hữu Long phải chuyển nhà lúc 21h đêm 26 tháng 8 năm 2011. Hai trường hợp Trịnh Hữu Long và Nguyễn Tiến Nam bị ép đến thôi việc và bị ép buộc dời nhà trọ đã được tôi thông báo tới GĐ Công an Tp Hà Nội trong cuộc gặp tại UBND Tp sáng 27.8.2011.
Công ty Thương mại cổ phần điện máy Việt Long hiện có trụ sở tại 187 Giảng Võ, Hà Nội, và có siêu thị Điện máy Việt Long tại số 8 Quang Trung, quận Hà Đông, HN. Nguyễn Văn Phương làm việc tại siêu thị này từ 03 năm nay, và hiện có chức danh Phó phòng Kinh doanh.
Đây là trường hợp thứ 3, những người biểu tình yêu nước bị ép đến thôi việc. Trước đó Trịnh Hữu Long và Nguyễn Tiến Nam đều vì sức ép mà đã tự xin thôi việc để khỏi ảnh hưởng đến công ty. Ba thanh niên này, cũng đã bị 3 người chủ nhà trọ yêu cầu chấm dứt hợp đồng và chuyển đi nơi khác. Trịnh Hữu Long phải chuyển nhà lúc 21h đêm 26 tháng 8 năm 2011. Hai trường hợp Trịnh Hữu Long và Nguyễn Tiến Nam bị ép đến thôi việc và bị ép buộc dời nhà trọ đã được tôi thông báo tới GĐ Công an Tp Hà Nội trong cuộc gặp tại UBND Tp sáng 27.8.2011.
Ông Phí Đức Lực, Phó TGĐ của công ty Việt Long (ông Lực là chồng của bà Tổng Giám đốc Việt Long), nơi Phương làm việc đã nhắn cho Phương Bích (Đặng Bích Phượng), bạn cũ của ông rằng: Sáng nay họp quyết liệt về việc của Phương. Tình hình của Phương cũng phức tạp lắm Phượng ạ. Bên Công an từ Công an Phường, công an Quận, công an Thành phố suốt ngày làm việc với Ban Kiểm soát và tổ chức của Việt Long yêu cầu cung cấp mọi thông tin của Phương hàng ngày hàng giờ...
Chiều qua, ngồi cafe với các anh em nhà báo và luật sư, Phương cho biết đã liên lạc với các nhân viên an ninh đã từng gặp gỡ, theo dõi Phương suốt mấy tháng qua để xác minh thông tin, thì được biết bên an ninh không hề gây sức ép để Công ty Việt Long đuổi việc Nguyễn Văn Phương.
Nếu sự việc đúng như vậy, thì Phó TGĐ Việt Long đã đặt điều cho công an Hà Nội, nhằm che giấu một điều gì khuất tất tại công ty. Vì, được biết Giám đốc của Phương thì kiên quyết đuổi việc Phương, trong khi ông Lực là Phó TGĐ thì đánh giá tốt về Phương và không muốn để Phương ra đi.
Sáng nay, Phương đã làm việc với Bà TGĐ Công ty Việt Long, không chấp nhận việc bị ép viết đơn xin thôi việc, chỉ chấp nhận để công ty Việt Long đơn phương chấm dứt hợp đồng. Phương đề nghị Công ty Việt Long giải quyết mọi việc theo luật định. Kết quả, chúng tôi sẽ thông báo tại đây.
Được biết, các luật sư cũng đã sẵn sàng vào cuộc khi có yêu cầu của Phương.
Tối nay, tôi sẽ gửi thư cho họ hàng và bạn bè đề nghị ngưng mua hàng và giao dịch với hệ thống bán hàng của Công ty Thương mại cổ phần điện máy Việt Long.
Dưới đây là lời tâm sự của Phương Bích
Làm sao tôi lại nói đến những chuyện này thế nhỉ?
....
Chỉ
tại vì tôi buồn quá. Tôi nghe thấy cháu Phương (người đọc tuyên cáo)
nói về nguy cơ mất việc từ hôm 17/7. Sau này tình cờ biết được sếp tổng
của Phương là bạn học cũ của tôi. Tôi mừng lắm, nghĩ thế là phen này có
cơ hội ra tay nghĩa hiệp, “Giúp một người phúc đẳng hằng sa” mà. Nhưng
Phương nói rằng hiện tại công ty vẫn chưa biết cháu đi biểu tình, khi
nào cần cháu sẽ nhờ tôi nói giúp.
Bẵng đi một thời gian, đến hôm vừa rồi tôi nghe thấy người khác chứ không phải là Phương, nói với tôi rằng Phương sắp bị đuổi việc. Ngay lập tức tôi gọi cho anh bạn học cũ.
Chuyện tưởng đơn giản, chỉ cần cháu Phương viết giấy cam kết không đi biểu tình nữa là xong. Nay mai có khi nhà nước khuyến khích hô hào, giống như việc sáng đúng, chiều sai, sáng mai lại đúng thì cũng chả đi nữa – chán rồi.
Ngồi nói chuyện hơn tiếng đồng hồ, biết cháu Phương là phó phòng kinh doanh, làm việc tốt, được anh em quý mến. Anh bạn tôi bật loa điện thoại khi nói chuyện với cậu trưởng phòng của cháu Phương, để cho tôi cùng nghe.
Tôi không tranh luận với cậu bạn quan điểm về chuyện biểu tình, người ta là dân làm ăn, né tránh chuyện bị làm phiền phức là điều dễ hiểu. Nhưng tay giám đốc dưới quyền thì cứ khăng khăng là Phương vẫn có mặt trên facebook thì chứng tỏ cháu nó vẫn giao du với cái nhóm biểu tình. Ô hay, thế lý do chính của các ông là gì? Hay là còn cần thêm cả cái máy đọc ý nghĩ để cấm luôn thể?
Nhưng nói chung là cậu bạn tôi vẫn tỏ ý ủng hộ, người làm kinh doanh bao giờ cũng muốn sử dụng những người có năng lực. Tôi tin tưởng lắm, và cũng cảm thấy oách khi mình có một thằng bạn học làm to, có quyền này quyền nọ…
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, ngày hôm sau khi vào facebook, tôi đọc thấy thông tin cháu Phương vẫn sẽ bị thôi việc. Thế là thế nào?
Tôi nhắn một tin ngắn cho cậu bạn. Cậu ta trả lời hôm nay làm việc rất quyết liệt với các bộ phận. Hóa ra việc của cháu Phương phức tạp lắm, từ công an phường đến công an quận, thành phố suốt ngày làm việc với bên tổ chức, yêu cầu cung cấp thông tin về Phương hàng ngày, hàng giờ. Rồi đối thủ cạnh tranh sẽ nhân đó làm ảnh hưởng đến uy tín của công ty. Vì vậy cậu ta nói cứ để Phương nghỉ một thời gian rồi hãy quay lại làm.
Tôi hỏi cháu Phương sự thể thế nào. Cháu nói họ không đuổi việc, nhưng thuyết phục (hay ép cũng vậy thôi) cháu tự viết đơn xin thôi việc.
Tôi thấy xấu hổ quá, hóa ra cái oai của tôi là oai hão. Nhưng cái chính làm tôi buồn nhất là không giúp được cháu Phương. Nếu thâm tâm họ đã e ngại thì cố đấm ăn xôi cũng chẳng để làm gì, thế mà tôi cứ tưởng họ phải bảo vệ bằng được người mà họ cho là tốt.
Giống như ông tổ phó tổ dân phố chỗ tôi ở - người trả lời phỏng vấn của báo ANTĐ đòi kiên quyết nghiệm trị tôi, khi tôi bị bắt vì đi biểu tình chống TQ - trông thấy tôi cứ cười cầu hòa. Ông ấy bản chất thì tốt, trước chú cháu vẫn quý hóa nhau lắm. Chỉ mỗi tội ông ấy nhận thức không đầy đủ, cái gì cũng sợ, chỉ được mỗi cái nhiệt tình. Ông ấy vốn không có lương hưu, nên phần nào bà con cũng muốn bầu ông ấy vào tổ dân phố để tạo điều kiện cho ông ấy có chút thu nhập. Nhưng người ta vẫn bảo ngu dốt cộng với nhiệt tình thành ra phá hoại. Gặp tôi, ông ấy cứ loay hoay không biết nói thế nào, chỉ nói tôi hãy thông cảm cho ông ấy. Tôi chỉ bảo ông ấy nên nói đúng sự thật, nói đúng với lương tâm mình, chứ đừng nói để đẹp lòng ai đó. Tôi sẽ in bài thơ “Lời mẹ dặn” của cố nhà thơ Phùng Quán tặng ông ấy, hy vọng ông ấy hiểu được phần nào chủ ý của bài thơ.
Nghe tin những người biểu tình yêu nước lần lượt bị ép thôi việc, bị chủ nhà trọ từ chối không cho thuê, anh em, bạn bè đều hết sức phẫn nộ. Trước đó là Trịnh Hữu Long, Nguyễn Tiến Nam đều đã bị ép thôi việc và chuyển chỗ ở không biết đã mấy lần.
Bẵng đi một thời gian, đến hôm vừa rồi tôi nghe thấy người khác chứ không phải là Phương, nói với tôi rằng Phương sắp bị đuổi việc. Ngay lập tức tôi gọi cho anh bạn học cũ.
Chuyện tưởng đơn giản, chỉ cần cháu Phương viết giấy cam kết không đi biểu tình nữa là xong. Nay mai có khi nhà nước khuyến khích hô hào, giống như việc sáng đúng, chiều sai, sáng mai lại đúng thì cũng chả đi nữa – chán rồi.
Ngồi nói chuyện hơn tiếng đồng hồ, biết cháu Phương là phó phòng kinh doanh, làm việc tốt, được anh em quý mến. Anh bạn tôi bật loa điện thoại khi nói chuyện với cậu trưởng phòng của cháu Phương, để cho tôi cùng nghe.
Tôi không tranh luận với cậu bạn quan điểm về chuyện biểu tình, người ta là dân làm ăn, né tránh chuyện bị làm phiền phức là điều dễ hiểu. Nhưng tay giám đốc dưới quyền thì cứ khăng khăng là Phương vẫn có mặt trên facebook thì chứng tỏ cháu nó vẫn giao du với cái nhóm biểu tình. Ô hay, thế lý do chính của các ông là gì? Hay là còn cần thêm cả cái máy đọc ý nghĩ để cấm luôn thể?
Nhưng nói chung là cậu bạn tôi vẫn tỏ ý ủng hộ, người làm kinh doanh bao giờ cũng muốn sử dụng những người có năng lực. Tôi tin tưởng lắm, và cũng cảm thấy oách khi mình có một thằng bạn học làm to, có quyền này quyền nọ…
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, ngày hôm sau khi vào facebook, tôi đọc thấy thông tin cháu Phương vẫn sẽ bị thôi việc. Thế là thế nào?
Tôi nhắn một tin ngắn cho cậu bạn. Cậu ta trả lời hôm nay làm việc rất quyết liệt với các bộ phận. Hóa ra việc của cháu Phương phức tạp lắm, từ công an phường đến công an quận, thành phố suốt ngày làm việc với bên tổ chức, yêu cầu cung cấp thông tin về Phương hàng ngày, hàng giờ. Rồi đối thủ cạnh tranh sẽ nhân đó làm ảnh hưởng đến uy tín của công ty. Vì vậy cậu ta nói cứ để Phương nghỉ một thời gian rồi hãy quay lại làm.
Tôi hỏi cháu Phương sự thể thế nào. Cháu nói họ không đuổi việc, nhưng thuyết phục (hay ép cũng vậy thôi) cháu tự viết đơn xin thôi việc.
Tôi thấy xấu hổ quá, hóa ra cái oai của tôi là oai hão. Nhưng cái chính làm tôi buồn nhất là không giúp được cháu Phương. Nếu thâm tâm họ đã e ngại thì cố đấm ăn xôi cũng chẳng để làm gì, thế mà tôi cứ tưởng họ phải bảo vệ bằng được người mà họ cho là tốt.
Giống như ông tổ phó tổ dân phố chỗ tôi ở - người trả lời phỏng vấn của báo ANTĐ đòi kiên quyết nghiệm trị tôi, khi tôi bị bắt vì đi biểu tình chống TQ - trông thấy tôi cứ cười cầu hòa. Ông ấy bản chất thì tốt, trước chú cháu vẫn quý hóa nhau lắm. Chỉ mỗi tội ông ấy nhận thức không đầy đủ, cái gì cũng sợ, chỉ được mỗi cái nhiệt tình. Ông ấy vốn không có lương hưu, nên phần nào bà con cũng muốn bầu ông ấy vào tổ dân phố để tạo điều kiện cho ông ấy có chút thu nhập. Nhưng người ta vẫn bảo ngu dốt cộng với nhiệt tình thành ra phá hoại. Gặp tôi, ông ấy cứ loay hoay không biết nói thế nào, chỉ nói tôi hãy thông cảm cho ông ấy. Tôi chỉ bảo ông ấy nên nói đúng sự thật, nói đúng với lương tâm mình, chứ đừng nói để đẹp lòng ai đó. Tôi sẽ in bài thơ “Lời mẹ dặn” của cố nhà thơ Phùng Quán tặng ông ấy, hy vọng ông ấy hiểu được phần nào chủ ý của bài thơ.
Nghe tin những người biểu tình yêu nước lần lượt bị ép thôi việc, bị chủ nhà trọ từ chối không cho thuê, anh em, bạn bè đều hết sức phẫn nộ. Trước đó là Trịnh Hữu Long, Nguyễn Tiến Nam đều đã bị ép thôi việc và chuyển chỗ ở không biết đã mấy lần.
Nguồn: Phương Bích-Blog.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét