Đây
là cuộc phỏng vấn ngoài dự tính của một phóng viên không bao giờ có bài
đăng ở các báo trong nước ở thể loại phỏng vấn nghiêm túc này. Bởi y
quên mất một điều, trong một đất nước không chấp nhận sự thật, nói lên
sự thật, hỏi về sự thật cũng đồng nghĩa với sự nguy hiểm và úp nồi gạo,
lương thực không phải để phục vụ cho sự thật... trừ khi, y là... một tượng đài khác!
Phóng viên (PV): Thưa mẹ, mẹ có thấy vui khi mẹ được xây dựng thành tượng đài lớn nhất Đông Nam Á ?
Tượng đài (TĐ): Thôi thôi, xí chuyện này nha, đừng gọi tui bằng mẹ, cứ gọi tui là tượng đài!
PV: Dạ thưa, vì sao ... ạ?
TĐ:
À, vì tui là tượng đài, tui không thể là mẹ của các ông, càng không thể
gọi tui là mẹ, các bà mẹ Việt Nam đều tốt bụng, đều mang cái bụng bao
dung của mình dành cho con cái, cho đồng loại, không có bà mẹ nào nuốt
trong bụng mình số bạc quá lớn như vậy được. Chỉ có tượng đài mới làm
điều này thôi!
PV: Có nghĩa là ... ?
TĐ:
Nghĩa với lý gì mấy ông! Phải nói thế này, tui là tượng đài, tui không
liên quan gì đến các bà mẹ, tui được tô đắp, nhào nặn bởi một ít công
thức hiện thực.
PV: Dạ, không hiểu ạ, vui lòng nói rõ hơn?
TĐ:
Ồ, thế à, hoá ra các ông rất chậm tiêu, nhưng các ông lại nói rất
nhiều. Các ông chậm tiêu bởi các ông ăn rất nhiều, ui dào! Thì công thức
xây dựng tượng đài gồm năm hạn mục: hiện thực, khoa học, cơm, cá và gạo
tẻ. Nghĩa là động cơ xây tượng đài phải mang chủ nghĩa tung hê, tung
càng mạnh, càng cao thì càng có nhiều người hê theo mình, mà muốn có
người hê theo thì cần phải biết ai hê, hê để làm gì và hê có lòi tiền ra
không... Muốn vậy phải biết bưng bê, xu phụ và áp phe!
PV: Xây dựng tượng đài là tri ân, tỏ lòng biết ơn với người xưa, sao lại dùng công thức này?
TĐ: Ồ, cho tui hỏi ông có phải là người Việt Nam?
PV: Dạ đúng, người Việt Nam chính hiệu!
TĐ:
Vậy thì sao còn hỏi những câu ngớ ngẩn thế này nhỉ! Ông sinh năm nào?
Mà thôi, không cần trả lời, nhìn mặt ông cũng đủ biết ông chỉ mới ăn cơm
một chuồng. Mà đã ăn cơm chuồng nào thì mùi cũng bốc ra từ chuồng đó.
Tui muốn nhắc lại, ông không được phép gọi tui bằng mẹ, tui là tượng
đài. Giá như các ông cứ gọi tui là tượng đài ngay từ đầu, đừng thêm chữ
“mẹ” vào thì hay thật là hay! Đằng này bắt tui gánh thêm chữ “mẹ” này,
nó vô duyên và giả dối vô cùng! Đừng bao giờ nói chuyện tri ân ở đây,
đói thì cứ ăn, khát thì cứ uống, muốn chấm mút thì cứ xây tượng đài.
Việt Nam có biết bao nhiêu bà mẹ đói khổ, những tượng đài của họ là bữa
cơm, là con cá kho, là cái áo ấm, chứ không phải là cục đá tổ tướng và
mấy cái câu sáo rỗng... Các ông giỏi lắm!
PV: Vì sao?
TĐ:
Lại hỏi vì sao? Giỏi hỏi nhỉ! Tui đã nói rồi, tui được xây đắp để ca
tụng chủ nghĩa, để rửa tiền một cách thông minh và để làm chỗ dựa cho
nhiều cái bụng cần tiền. Để xây dựng nên tui, người ta thu gom nhiều mồ
hôi cần lao của các bà mẹ, của tiền thuế, sau đó dùng một ít để đắp lên
mặt mũi, tay chân, áo quần tui, số còn lại đắp lên thân thể của gái
điếm, nhà báo, nhà đài, nhà quản lý và nhà xây dựng. Một tượng đài trong
nhiều tượng đài.
PV: Không hiểu ạ?!
TĐ:
Tui không mang hình ảnh chung hay cá tính của riêng ai. Ông cần phải
hiểu rằng tui là tượng đài của tượng đài, vì tượng đài thật nằm trong
ánh mắt, nếp nghĩ của những bà mẹ, những đứa con còn đang lưu lạc đâu đó
trong cõi người, và hơn hết là nó nằm trong cái lạnh hiu hiu của cần
lao nghèo khổ, nó muốn bứt thoát ra chính mình, nó muốn được bằng an và
nói tiếng người một cách tự do và độ lượng. Nhưng tui được đắp ra không
phải từ thứ đó, tụi hiện hữu với sứ mệnh dang rộng hai tay che chở cho
nhiều dự án và nhiều tài khoản tâm linh đã bị sâu đục mấy chục năm nay.
Với tui, như vậy cũng đủ rồi! Đừng gọi tui bằng mẹ, vì tui là tượng đài!
PV: Nhưng mà là tượng đài một người mẹ!
TĐ:
Nè ông, ông bớt nhẫn tâm đi nhá, ông cần phải tôn trọng sự thật, dù
điều này ông có thể không được phép nói ra, nhưng đó là sự thật. Ông cần
phải hiểu rằng tui không muốn có mặt tui trong lúc này, và đặc biệt là
không được phép có mặt bất cứ bà mẹ nào trong lúc này!
PV: Vì sao?
TĐ:
Vì những bà mẹ hiện tại quanh tui đều quá nghèo khổ, quá khó khăn, họ
làm tổn thương cái chủ nghĩa và cái chân lý tượng đài của tui! Tui là
hiện thân của hoành tráng, giàu có và vĩ đại. Dù muốn hay không muốn,
tui cũng phải là hiện thân của thứ này. Dù muốn hay không muốn, tui cũng
là hiện thân của một niềm tin về điều này! Tui phải dang rộng cánh tay
để bảo chứng điều này. Nếu không vậy, người ta không cần xây dựng tui,
và nếu tui nói ra sự thật, người ta đập bỏ tui ngay tức khắc!
PV: Sự thật nào?
TĐ:
Ông đang buồn ngủ lắm sao? Sự thật các bà mẹ Việt Nam dủ không muốn
cũng phải làm anh hùng. Làm anh hùng bằng cách nào à? Bằng cách vui vẻ
và im lặng, để người ta đẩy mình từ một người mẹ dịu dàng, mất mát, sang
thù hận và anh hùng. Ông thử nghĩ có bà mẹ nào muốn đẩy đàn con mình
vào chiến tranh, mất xác, để được làm “anh hùng”? Vô lý! Hết sức vô lý!
Các ông đã cố gắng đẩy lòng thù hận lên đỉnh cao, gắn cho nó chữ “anh
hùng” và biến thành tượng đài, sau đó thổi cho nó phình to ra, cao lên,
làm một thứ biểu tượng của lòng thù hận nhưng có cái tên rất bao dung và
thơm tho. Mẹ Việt Nam à? Cái này do các ông tự sướng với nhau thôi, tui
là tượng đài, không có bất kì bà mẹ nào được phép bén mảng đến gần tui!
Không ai được phép gọi tui bằng mẹ!
PV: Vậy ... Bà là gì?
TĐ:
Tui được làm nên bởi mồ hôi, xương máu của nhân dân và ý tưởng khôn
lanh của một số người khôn lanh, thế thôi! Các bà mẹ Việt Nam không được
phép ăn mặc nhếch nhác đến gần tui, mà ở đất nước này, thì có đến hơn
tám chục phần trăm bà mẹ nhếch nhác. Ngay cả cái bà mẹ Thứ, nếu bà mà
sống dậy, bước đến gần tui, tui sẽ nuốt bà vào bụng ngay; bà không được
phép sống lại, và ngay cả lúc còn sống, bà cũng bắt buộc phải sống theo
nếp của tui cho đến lúc chết, vì bà được dùng để xây tượng đài. Vì tui
là tượng đài. Tui mang sứ mệnh sừng-sững-như-tượng-đài!
PV: Nếu gặp mẹ Thứ, bà sẽ nói gì?
TĐ:
Không nói gì cả, vì chắc chắn chuyện ấy không bao giờ xảy ra. Bà chưa
kịp bước đến gần tui, đã có kẻ bắn hạ bà rồi! Bà đã làm làm anh hùng, đã
nhúng chân vào lịch sử thì đửng hòng bước ra khỏi nó! Không riêng gì bà
đâu, mà bất kì kẻ nào lỡ thành tượng đài rồi, thì đồng nghĩa với việc
phải biến khỏi thế giới này để nhường chỗ cho tượng đài. Mà tượng đài,
nếu không tô vẽ thì không còn là nó nữa, ngộ ra chưa?
PV: Dạ, hơi ngộ rồi, cảm kích và xúc động quá!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét