Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

Đàn bà - Đàn ông

Hôm qua đọc bài thơ của nhà thơ Xuân Quỳnh, thấy tấm hình bà trong trang blog TS Nguyễn Xuân Diện, một vẻ đẹp thuần hậu rất VN, vác về lỡ blog bị hack thì chắc ông cũng không phiền hà.  Post chung vào bài viết vui ở dưới của Nguyễn Việt Hà nói về những nét đặc trưng của phụ nữ. 



Nữ thi sĩ Xuân Quỳnh
Những người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớn
Vượt qua ô cửa cỏn con, văn phòng hẹp hàng ngày
Các anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bay
Tới thăm dò những hành tinh mới lạ
Tài sản của các anh là những tinh cầu, là vũ trụ
Các anh biết mỏ dầu, mỏ bạc ở nơi đâu
Chính phục đại dương bằng các con tàu
Đi tới tương lai trên con đường ngắn nhất
Mỗi các anh là một nhà chính khách
Các anh quan tâm đến chuyện mất còn của các quốc gia.

Biết bao điều quan trọng được đề ra
Những hiệp ước xoay vần thế giới
Chúng tôi chỉ là những người đàn bà bình thường không tên tuổi
Quen việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Cuộc sống ngặt nghèo phải tính sao đây
Gạo, bánh, củi dầu chia thế nào cho đủ
Đầu óc linh tinh toàn nghĩ về chợ búa
Những quả cà, mớ tép, rau dưa
Đối với Nít và Kăng, những siêu nhân nay và xưa
Xin thú thực: chúng tôi thờ ơ hạng nhất

Chúng tôi còn phải xếp hàng mua thịt
Sắm cho con đôi dép tới trường
Chúng tôi quan tâm đến xà phòng, đến thuốc đánh răng
Lo đan áo cho chồng con khỏi rét...

Chúng tôi là những người đàn bà bình thường trên trái đất.
Quen với việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Chúng tôi chẳng có tàu ngầm, tên lửa, máy bay
Càng không có hạt nhân nguyên tử
Chúng tôi chỉ có chậu có nồi có lửa
Có tình yêu và có lời ru
Những con cò con vạc từ xưa
Vẫn lặn lội bờ sông bắt tép
Cuộc sống vẫn ngàn đời nối tiếp
Như trăng lên, như hoa nở mỗi ngày...

Nếu không có ví dụ chúng tôi đây
Liệu cuộc sống có còn là cuộc sống
Ai sẽ mang lại cho các anh vui buồn hạnh phúc
Mở lòng đón các anh sau thất bại nhọc nhằn
Thử nghĩ xem thế giới chỉ đàn ông
Các anh sẽ không còn biết yêu biết ghét
Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm nên gì hết
Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn
Ai sẽ là người sinh ra những đứa con
Để tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát.

Buổi sớm mai ướm bước chân mình lên vết chân trên cát
Bà mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên Vương
Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng
Là bác học... hay là ai đi nữa
Vẫn là con của một người phụ nữ
Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên

Anh thân yêu, người vĩ đại của em
Anh là mặt trời, em chỉ là hạt muối
Một chút mặn giữa đại dương vời vợi,
Lời rong rêu chưa ai biết bao giờ
Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua
Là hạt bụi vô tình trên áo
Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo
Chắc chắn buổi chiều anh không có cơm ăn.

Vài đoạn thơ vui nhân dịp ngày xuân
Đùa một chút xin các anh đừng giận
Thú thực là chúng tôi cũng không sống được
Nếu không có các anh, thế giới chỉ đàn bà.

1986

Và một ngày đã dài hơn thế kỷ

Ở cấp tiểu học, các bé trai và các bé gái được các cô giáo vào tuổi đang yêu dạy rằng, một năm thì có 365 ngày và một thế kỷ thì có 100 năm. Rồi các bé trai sau khi uống sữa không có melamine và có đủ độ đạm cao tử tế lớn lên trở thành một đàn ông sắp sửa yêu, bỗng hoang mang nhận thấy cái kiến thức nền ấy hình như là ấu trĩ.

Bởi đều đặn hàng năm vào lưng lửng đầu tháng ba (Việt nam có thêm ngày 20/10), luôn có một ngày thăm thẳm dài hơn thế kỷ. Ngày đó chính danh gọi là Ngày quốc tế phụ nữ hoặc nôm na hơn thì gọi là Ngày của đàn bà.

Theo Kinh Thánh (Cựu ước) thì tội lỗi đầu tiên được khởi nguyên từ một người nữ, bà này có tên là Eva sống nhàn rỗi ở vườn Địa đàng, vừa có chồng lại vừa ham ăn quà vặt. "Trong tất cả các loài dã thú mà Đức Chúa Trời đã tạo ra, rắn xảo quyệt hơn cả. Nó nói với người nữ "Có phải Đức Chúa Trời cấm bà là không được phép ăn bất cứ thứ quả nào trong vườn không" (Sách Sáng thế 3; 1).

Thật là một câu hỏi cực kỳ quyến rũ và người đàn bà đương nhiên nghe theo nó xui. Ăn no táo xong, người nữ cầm một quả về cho chồng. Tuy nhiên vốn là đàn ông, nên khi đứng trước bất cứ sự sa ngã nào cũng đều có ngập ngừng, quả táo nghẹn ngào dừng lại giữa cổ. Nói chung từ xưa tới nay, đàn bà thì luôn giấu được tội còn ở đàn ông thì vô cùng dễ lộ.

Giáo lý dân gian cho rằng đấy là nguyên nhân tại sao đàn ông lại lộ yết hầu và đàn bà thì không có. Vì cái tội a dua ăn táo, đàn ông bị Chúa phạt oan ức đi theo đàn bà xuống làm lụng vất vả ở dưới Trái đất. Có lẽ do thế mà Thiên Chúa mặc định với đàn bà "Mày sẽ đau đớn khi sinh nở. Mày phải đon đả với chồng và chồng mày sẽ thống trị mày" (Sáng thế 3; 16).

Tất nhiên đàn ông hớn hở tuân theo lời Chúa. Rồi cùng thời gian, do văn minh nhân loại phát triển, đàn ông ý thức thêm về sự bình đẳng, họ ga-lăng dành ra một ngày để đàn bà chút ít được quyền thống trị. Tương truyền, đây hình như là một trong vài xuất xứ để có ngày mùng tám tháng ba.

Khi đang vò đầu nhằm hoàn thiện thuyết Tương Đối, qua quan sát đàn bà, thiên tài vật lý Albert Einstein, người từng sở hữu một hôn nhân tan vỡ nhận thấy rằng, bản chất của thời gian là linh tinh giãn nở. Ông ví dụ: Khi ta ngồi vào lòng một mỹ nhân, thì cả cái ngày ấy chỉ dài bằng một phút.

Nhưng vẫn cái mông đấy, nếu ta ngồi lên một lò lửa thì một phút lại dài quá một ngày. Cổ thi phương Đông cũng có ý tương tự "Nhất nhật bất kiến như tam thu hề". Nguyễn Du day dứt chuyển thành lục bát "Sầu đong càng lắc càng đầy. Ba thu dồn lại một ngày dài ghê".

Với nhiều đàn ông vừa có vợ lại vừa có người tình, thì ngày 8/3 quả là một ngày liên tục ngồi trên lò lửa. Ngay từ sáng sớm, giá hoa đã điêu toa tăng và trời chưa kịp chiều giá váy cũng giả dối tăng. Vừa mới bảnh mắt, vợ đã lê thê buôn điện thoại xa xỉ rủ rê mẹ vợ đi siêu thị. Rón rén mở tin nhắn, kinh hoàng thấy một dòng chữ có đủ dấu, ngữ điệu tuyệt vời dịu dàng "Anh không có quà cho em à. Tối mai vẫn chỗ hẹn cũ nhé".

Bật tivi thì thấy tràn ngập các nữ sĩ đọc thơ và nhỡ tay mở báo thì dầy đặc những bộc bạch của bao nhiêu chân dài người mẫu. Bình nhật, thơ của giới nữ 8X, 9X đều thiên về bí hiểm phức tạp chủ đề là vỡ tình, nợ tình thỉnh thoảng có loạn tình. Riêng hôm nay bỗng đơn giản trữ tình, tâm thế nồng nàn thủy chung của người tình trăm năm, của người vợ hiền thảo.

Tâm sự của các nữ người mẫu thì chân thành xúc động, họ rưng rưng khi nói về những cuộc tình đã nát, vị tha khi nhắc tới chồng cũ, tin tưởng khi nói đến bạn trai mới. "Phụ nữ chúng em là những người thiết tha nhớ lâu và vô tư hay quên. Vì thế mẫu đàn ông lý tưởng là phải từng trải điềm đạm. Từng trải là phải thành công trong thương mại. Còn điềm đạm nghĩa là, khi chúng em trót sa ngã thì phải bình tĩnh chia sẻ nâng đỡ".

Trong không gian lâng lâng toàn những lời có cánh, đàn ông, kể cả những tay bần tiện nhất cũng thẫn thờ liêu xiêu đi về hướng có máy rút tiền tự động. Lúc ấy ngoài đường, tấp nập thiếu nữ đoan trang phong phanh tự tin cởi mở tung tăng đi lại. Nhà thơ dân gian Bảo Sinh ham luyện thiền hành nghề nuôi chó, vốn là người trân trọng am hiểu phụ nữ, nhân một ngày 8/3 hoang mang cảm thán "Hôm nay quần trễ rốn lồi. Khổ tôi, khổ cả bố tôi đang thiền".

"Và một ngày dài hơn thế kỷ" là tên tiểu thuyết của nhà văn Aitmatov (1928 - 2008), người dân tộc Kyrghyzstan, từng được coi là một trong vài kiệt tác ở nền văn học Xô Viết. Nó đã được dịch ra Việt ngữ và có giá bìa không quá đắt. Nhiều sinh viên đang yêu hay mua nó làm sang trọng quà tặng cho bạn gái vào dịp ngày quốc tế phụ nữ.

Người ta nói rằng, những mối tình mang quà tặng trong trắng như thế, thường thủy chung kéo dài khoảng một thế kỷ.

Nguyễn Việt Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog