Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Sẽ còn bao nhiêu Nguyễn Tuấn?

Vũ Phương Anh
 
Mò mẫm trên facebook, tôi tình cờ tìm thấy link bài viết "Có ai biết Nguyễn Tuấn không?" của tác giả Ngô Nhân Dụng trên trang SBTN. Tò mò click vào link bài viết (ở đây: http://www.sbtn.tv/vi/blog/co-ai-biet-nguyen-tuan-khong-ngo-nhan-dung.html), tôi đọc, và sững sờ lặng đi. Câu chuyện có thật, và quá sức cảm động.
Đó là câu chuyện về một người vô gia cư gốc Việt vừa qua đời vì tai nạn, đến hôm nay 22/11 là được 49 ngày. Một người có tên là Tuấn, họ Nguyễn, sinh năm 1961, thua tôi 1 tuổi, và thuộc về cái thế hệ đau đớn của chúng tôi.

Một bài viết mà tôi nghĩ bất cứ ai là người VN, dù ở đâu trên thế giới này, cũng cần phải đọc!

Bài viết này khiến tôi nhớ lại một người bạn mà tôi đã gặp và trở thành thân thiết thời tôi còn học ở Úc. Đó là anh Tươi, hơn tôi 15 tuổi (sinh năm 1945, năm Ất Dậu), đã trải qua loạn lạc ở miền Bắc, rồi cuộc di cư vào Nam, là sĩ quan chế độ cũ, đi học tập cải tạo, ra tù tự mình tổ chức đi vượt biên, tự lái tàu đưa gia đình và người thân sang Úc.

Anh rất dễ thương, rất hay giúp đỡ mọi người, và thích tìm gặp người Việt để nói chuyện, đặc biệt là những người mới từ VN sang như bọn tôi lúc ấy. Thế nhưng, dù được anh giúp đỡ tận tình nhưng bọn tôi đều sợ gặp anh, chỉ vì một lý do: Anh suốt ngày nói về chuyện vượt biên, và nói rất nhiều mỗi khi nhắc đến những ký ức đen tối ấy. Như một nỗi ám ảnh không bao giờ quên được. Phụ nữ bị hãm hiếp. Trẻ con chết vì khát, vì đói. Nắng, gió, bão táp, nỗi tuyệt vọng, những ngày dài lê thê ở trên đảo .... Anh không quên một chi tiết nào. Anh nói, như để tự giải thoát.
Còn Tuấn Nguyễn trong bài viết này thì khác. Suốt mấy chục năm trời, anh vẫn giữ mãi trong lòng những điều bí ẩn mà mãi mãi sẽ không ai được biết. Như một người bạn của tôi, với nỗi đau khôn nguôi khi người anh lớn cùng chị dâu một đêm tối nọ giã biệt gia đình để đi vào đêm tối ... và mãi mãi biến mất: Cả chiếc tàu bị mất tích, không còn ai sống sót, không ai nghe tin tức gì cả, mấy chục con người biến vào khoảng không....

Kinh hoàng quá, cuộc chiến tranh mà chúng ta quen được nghe gọi là "thần thánh"

Tôi đang nghĩ, giá mà chúng ta bớt thần thánh đi được một chút, vâng chỉ một chút thôi, thì có lẽ rất nhiều sinh mạng đã không phải mất đi một cách oan uổng như vậy.

Rest in peace, anh Nguyễn Tuấn của tôi.

Sẽ còn bao nhiêu Nguyễn Tuấn, những người Việt bị tước mất quê hương ở khắp nơi trên thế giới này?
---------
Bài viết của ký giả David Monterro về Tuấn Nguyễn ở đây: http://www.dailynews.com/social-affairs/20141025/who-was-tuan-nguyen-friends-unravel-mystery-of-homeless-man-killed-in-la-accident 

Xin trích lại đoạn cuối rất cảm động:

For now, even in death, Nguyen is transient.

He’s currently housed in the county crypt with close to a couple hundred bodies. If nobody identifies and claims him, DNA samples will be collected and stored. Within two to four months, he would then be sent to a crematory in either Orange County or Whittier before being brought back and stored at the Los Angeles County Cemetery.

Those grounds are dotted with shade trees planted along a gently sloping patch of grass just a little ways removed from the white and blue building. Each December, the county conducts a small ceremony for those to be buried in a common grave.

Harvey said unless someone identifies him and gets a probate judge to issue an order to collect his remains, it will take a few years for him to eventually be buried in a simple site marked only by a plaque and the year he died: 2014.

Then the journey and transiency would likely end in December 2017. He’d be settled.

Nguyen would be home.
------
Ngay cả trong cái chết, thân phận của anh vẫn nổi trôi.
 ...
Cuộc phiêu lưu và thân phận nổi trôi của anh có lẽ sẽ kết thúc vào tháng 12 năm 2017. Lúc ấy anh sẽ  được ổn định.

Anh sẽ về quê.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog