Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

Vĩnh biệt Cocaine

Bất cứ ai, cũng đều có cho riêng mình một khung cửa-sổ-định-nghiệp. Dù thành hay bại, khổ đau hay hạnh phúc, chúng ta cũng vẫn bị đóng khung trong chiếc cửa-sổ-nghiệp-lực ấy.

Du Tử Lê

Đêm qua, tôi mới thắp nén nhang thứ hai cho Cocaine nơi thùng gỗ nhiều ngăn, do đôi tay diệu dụng của Bảy, đóng theo gợi ý của T., cho tôi cất, chứa đồ vẽ. Tôi chọn nơi này thắp nhang cho Cocaine vì ngăn cuối cùng của thùng gỗ ba ngăn ấy, là chỗ ở sau chót của Cocaine, trước khi giã từ đời sống.Nhìn cây nhang cháy nhanh vì gió khuya thổi mạnh, tôi nói thầm với Cocaine (người bạn nhỏ của gia đình chúng tôi):“‘Em’ đi bình an. Bố mừng em sớm trả dứt nghiệp. Bố tin khi em trả xong những ác nghiệp khiến em bị đọa vào hàng súc sinh. Em sẽ trở lại kiếp người, nếu không được làm kiếp chim, (như bố hằng cầu nguyện, mơ ước cho chính mình)”.Trước khi trở lại chiếc ghế thấp kê sát tường, cạnh thau nước uống của Cocaine, tôi nói thêm:“Bố mới có kết quả CT Scan. Bác sĩ nói…! Bố nghĩ, chắc không lâu, chúng ta sẽ gặp lại nhau đấy, em à!”(“Em” là chữ T. dùng để gọi Cocaine, Chí Phèo, Logan (ba thành viên của gia đình chúng tôi) mỗi khi T. muốn nhắc Orchid làm gì đó, cho chúng).



Không biết gió khuya hay do mặc phong phanh, tôi nghe hơi lạnh đột ngột chạy dọc hai cánh tay, ngược lên má. Tôi đặt tay lên thùng gỗ, như đặt tay lên đầu Cocaine:“Mọi người đã đi ngủ. Nhưng cách gì, cuối cùng, họ cũng sẽ như em, như bố thôi. Chúng ta sinh ra, rốt ráo, chỉ để sống trả nghiệp. Chờ cái chết! Dù súc sinh hay con người thì, cũng chẳng thể nào khác hơn được, em à!!!Tôi không nhớ chính xác ngày Cocaine trở thành thành viên của gia đình chúng tôi. Chỉ nhớ, đó là thời gian tôi và T. phân vân không biết có nên nói thật với Orchid rằng, Xù (một người bạn nhỏ khác của gia đình chúng tôi) đã bị xe cán chết? Hay cứ để Orchid nghĩ rằng Xù đi lạc, bị ai đó bắt mất?Nhưng khi thấy nhiều ngày liên tiếp, Orchid cứ lang thang đi dán giấy xin chuộc Xù, với ảnh Xù hân hoan, trẻ thơ ở gốc cây, cột đèn, ngã tư gần nhà rồi, xa hơn…, T. bàn:“Chắc phải nói thật với con thôi, anh à”.Tôi gật đầu.Orchid vật vã. Khóc. Bỏ ăn.Giữa tâm bão, Cacaine, mới mấy tháng tuổi, như cục bông gòn bự, được rước về gia đình chúng tôi.Tôi nhớ lúc đầu, trên giường, trong nước mắt, Orchid khăng khăng xua, đuổi Cocaine. Tuy nhiên, có dễ vì mới bị dứt khỏi vòng tay của mẹ, nên dù bị xô, đuổi, Cocaine vẫn nhào vào lòng Orchid, tìm hơi ấm… Cuối cùng Cocaine được chấp nhận. Và, tên Cocaine được khai sinh từ đấy, bởi Orchid.Tôi nghĩ, Cocaine ở với gia đình chúng tôi cũng phải trên, dưới mười năm, trước khi vĩnh viễn chia tay chúng tôi, một ngày sau lễ Độc Lập Hoa Kỳ.Đó là buổi chiều, khi đang viết bài, T. ghé tai tôi:“Đã chích thuốc cho Cocaine rồi!” Và ra dấu bảo tôi im lặng.Tối đó, khi mọi người đã vào phòng riêng, ngưng công việc, tôi ra nhà “Lưu Niệm” thắp một nén nhang, thông báo cho mẹ tôi và, Huyền Châu tin: Cocaine không còn nữa!Tiện tay, tôi đốt thêm một nén nhang khác, cắm nơi thùng “đồ vẽ” cho Cocaine.Tôi tần ngần không biết nói gì với em. Tâm trạng tôi lúc đó, trống rỗng. Dường có điều gì, thẳm sâu, mênh mang hơn nỗi buồn!?!Ngồi xuống chiếc ghế thấp, tôi chợt nghiệm ra sự bất thường trong mấy đêm cuối cùng của người bạn nhỏ…Tôi nhớ, sinh thời, Cocaine không thân thiện với tôi như Chí Phèo. Ngay cả sau trận “tử chiến” với mèo hoang, bị mù hai mắt, Cocaine cũng không cần tôi. Có thể, như Orchid thường nói, tuy Cocaine là súc vật, nhưng Cocaine lại không sinh hoạt, phản ứng bầy đàn, như đồng loại.“Con nghĩ, kiếp trước, ngay kiếp trước đây thôi, Cocaine là người bố ạ”. Orchid có lý! Chưa bao giờ tôi thấy Cocaine tranh ăn với bạn. Cũng chưa bao giờ tôi thấy Cocaine bạ đâu nằm đó, giống như Chí Phèo, Logan. Ngay khi đã mù hai mắt, người bạn nhỏ của chúng tôi vẫn luôn tìm một vị trí cao hơn để nằm / ngồi. Thấp nhất là mấy tấm thảm. Cao hơn là ghế hoặc, mấy khúc cây T. na về làm ghế…Nhưng, bức ảnh Cocaine không biết ai chụp (T. hay Orchid?) mới thực sự khiến tôi hoang mang, ngơ ngẩn.Đó là bức ảnh người bạn nhỏ của tôi tì… hai “tay” lên gờ cửa sổ: Cô đơn. Tư lự. Lạc lõng. Hướng vào khoảng trời mung lung. Bất tận. Hay em đang tưởng, vọng một tiền kiếp nào?Tôi không biết! Chỉ tự hỏi, phải chăng vì bức ảnh này của Cocaine mà, tôi thấy tôi gần Cocaine hơn những người bạn khác của em?Tôi nhớ tôi đem Cocaine vào trong thơ, văn của tôi nhiều lần; tới độ Orchid phải hỏi, sao không thấy tôi nhắc tới Chí Phèo khi Chí Phèo gần gụi tôi nhất. Tôi lúng túng, không tìm được câu trả lời.Hôm nay, ngồi đây, trước bàn máy, tôi chợt hiểu, dường như hình ảnh Cocaine khiến tôi liên tưởng tới tôi: Thơ ấu.Tôi nhớ, vì bàn tay bị tật bẩm sinh, nên tuổi thơ của tôi là một tuổi thơ đìu hiu. Không bè bạn. Không thú vui! Không nắng / gió.Những ngày mưa Kim Bảng, những năm tháng Hà Nội (từ phố Phúc Kiến, về tới phố Huế rồi, Triệu Việt Vương), đấy là những ngày mưa, khi tôi không thể tựa cổng, thả tâm hồn mình vật vờ trôi theo cảnh vật…Tôi cũng tì tay lên cửa sổ, nhìn những hạt mưa nối vai nhau, làm thành những giải lụa bập bềnh nỗi buồn mắt lưới, vây kín đời mình..Những ngày mưa ở Kim Bảng, Hà Nam, tôi cũng không có được cái thú tắm mưa, như những đứa trẻ con khác. Chị Sen không thể theo tôi dầm mình trong mưa. Thản hoặc, tôi được thả những chiếc thuyền giấy cho chúng băng băng trôi theo dòng nước xiết, về cuối sân; trước khi vượt qua ngưỡng cửa chính, trôi vào lòng đường, xuôi theo thác nước nhập vào sông Đáy. Hoặc chúng bị tấp, kẹt đâu đó. Rồi chìm. Không dấu vết.Khung cửa sổ những ngày mưa, cũng theo tôi vào tới Đà Nẵng, Hội An, rồi lại Đà Nẵng; trước khi tôi và chúng, theo gia đình di cư vào Saigon.Nhưng ở đâu, cách gì thì, những ngày mưa, cũng chỉ cho tôi khung cửa sổ nhỏ, nhìn những hạt mưa nối vai nhau, làm thành những giải lụa bập bềnh nỗi buồn mắt lưới, vây kín phận mình.Tôi thấy tôi gần với Cocaine ở dài đẵng một tuổi thơ cô độc ấy. Tôi thấy tôi gần với Cocaine ở chỗ không biết (không dám) bày tỏ lòng mình, với ai!.Những ngày mưa tôi mong có mẹ bên cạnh. Nhưng ngay cả khi tôi đã được ngồi trong lòng bà, tôi cũng không dám nói điều gì với bà! Tôi thấy, cũng như tôi, đó là những giờ phút thảnh-thơi-hiếm-hoi-miễn-cưỡng của mẹ tôi. Nhiều phần, có thể, mẹ tôi cũng chợt nhận ra sự cô độc của bà, khi thầy tôi qua đời, lúc bà còn quá trẻ! Tôi mơ hồ hiểu rằng, mẹ tôi cũng có những khung cửa sổ, riêng, để thấy những hạt mưa nối vai nhau, làm thành những giải lụa bập bềnh nỗi buồn mắt lưới, vây kín phận bà!Mẹ tôi từ trần từ cuối năm 1989. Nhưng, như niềm tin của NL. Vỵ thì, dù đã trên hai mươi năm, mẹ tôi vẫn còn đâu đây! Bà không đành lòng bỏ tôi: Đứa con tượng trưng cho tất cả mọi bất trắc đời thường, trong mắt bà. Chính bà đã bảo bọc, che chắn mọi giống bão cho tôi. Vỵ nói thế.Vỵ nói, đó là một trong những điều chúng ta không thể hiểu được: Mối tương quan bí ẩn, thiêng liêng giữa người chết và kẻ sống.Hôm nay, ngồi đây, trước bàn máy, tôi không biết có một tương quan bí ẩn nào không, giữa tôi và Cocaine?Chỉ nhớ, ít ngày, trước khi người bạn nhỏ không ở thêm nữa với chúng tôi, những khuya khoắt, khi ra sân sau, hút thuốc, Cocaine bất ngờ liên tiếp tìm tôi.Thoạt tiên, tôi nghĩ Cocaine khát nước. Vì mù, đi lầm chỗ! Tôi đẩy Cocaine về thau nước, ngay bên cạnh. Nhưng không! Lần nào, Cocaine cũng vói cả hai “tay” lên đùi tôi. Tôi nghe được sức nặng của thân thể em và, luôn cả sức nặng của sự cương quyết từ đôi mắt bị mù đã lâu của em nữa.Tôi nghĩ, hay Cocaine khó ngủ, cần gãi? Cần vuốt ve? Với điếu thuốc trên tay, tôi gãi đầu, gãi lưng cho Cocaine. Bình thường, Cocaine không chịu được khói thuốc. Cocaine khịt mũi, lắc đầu, dò dẵm, chệch choạng lảng xa tôi...Tôi không biết tại sao, những lần đó, tôi không tự hỏi, vì đâu, Cocaine lại tìm tôi? Vì đâu Cocaine cương quyết chồm lên tôi, chịu đựng khói thuốc, chỉ để nhận ở nơi tôi, những vuốt ve, những cái gãi đầu, gãi lưng, Cocaine vốn nhận được rất nhiều từ T., từ Orchid.Hôm nay, ngồi đây, trước bàn máy, tôi chợt thấy, dường không chỉ con người mà súc vật, (những sinh vật hữu tình), cũng linh cảm được cái chết khi nó bước lại gần chúng.(Như Tề Thiên, trước khi chết, dù chẳng có lý do bất thường nào, cũng đòi tôi phải bế lên, bằng được. Tề Thiên chờ tôi rung đùi, như dỗ em vào giấc ngủ… Trước khi Tề Thiên thực sự tìm vào giấc ngủ muôn đời, không dậy nữa!!!)Bây giờ là 10 giờ đêm. Vài tiếng nữa, trước khi đi ngủ, tôi sẽ thắp cho Cocaine nén nhang thứ ba. Tôi sẽ nói thầm:“Cocaine, đừng buồn! Bất cứ ai, cũng đều có cho riêng mình một khung cửa-sổ-định-nghiệp. Dù thành hay bại, khổ đau hay hạnh phúc, chúng ta cũng vẫn bị đóng khung trong chiếc cửa-sổ-nghiệp-lực ấy.“Bố nghĩ, nếu em không bị mù cả hai mắt, có thể em sẽ sống lâu hơn. Nhưng để làm gì Cocaine? Một khi chúng ta, dù thuộc hàng súc sinh hay con người thì, cái chết cũng vẫn là điều chắc chắn nhất, đồng đều, công bằng nhất mà, chúng ta có được. Thêm nữa, cũng chẳng có gì bảo đảm, kẻ vắn số đã không may mắn!?! Theo bố, vấn đề là em đã được giải thoát khỏi ràng buộc của khung cửa nghiệp lực. Để từ đấy, em bay lên. Như chim. Hay, em sẽ trở lại kiếp người, như đã.Và, bố cũng thế. Một ngày nào, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi! Cocaine à!.!

Theo báo Người Việt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog