Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

TIẾNG HÁT THỦY TINH CỦA CA SĨ QUỲNH GIAO

Phan Anh Dũng
Hai hôm trước, tôi có nhận thông báo từ Nhạc sĩ Phạm Anh Dũng (Santa Maria, California) là Ca sĩ Quỳnh Giao đã qua đời. Tôi bàng hoàng vì không ngờ chị ra đi quá nhanh ở tuổi 68. Sở dĩ tôi nói quá nhanh là vì chỉ mới vài tháng trước tôi được tin chị lâm bệnh nặng nên "tạm thời" ngưng chương trình "Câu Chuyện Văn Nghệ với Quỳnh Giao" ở Người Việt TV do Nam Phương, rồi Lê Hồng Quang đồng phụ trách. Lúc ấy, tôi thầm nghĩ: "tội nghiệp cho ca sĩ Lê Hồng Quang, anh vừa mới bắt tay cộng tác với ca sĩ Quỳnh Giao mục văn nghệ thật lý thú này!"

Tôi nhớ lại một kỷ niệm đẹp vào tháng 3 năm 2012, nhân dịp qua Nam California, Tâm Hảo và tôi đã gặp một số nghệ sĩ như Nhà Soạn Nhạc Lê Văn Khoa, Ca sĩ Lê Hồng Quang tại studio dạy nhạc, Nhạc sĩ Thanh Trang, Nhạc sĩ Tuấn Khanh tại quán phở "Hoa Soan Bên Thềm Cũ", và 2 Họa sĩ Vi Vi và Cát Đơn Sa (ở San Diego).

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Về một tiếng hát

Trầm Hương

 Mai nếu như ta về,
đời phiêu lãng thân ê chề
Còn ai thắp lên ngọn đèn.. chờ khuya…
Niệm khúc hoa vàng - Sáng tác Hà Thúc Sinh – Ca sĩ Khánh Ly
Ca sĩ, thường khi chỉ có tên mà không có tuổi. Như Elvis Phương, Chế Linh, Ý Lan khi đứng trên sân khấu vẫn cứ xưng tên với khán giả, dù “các cụ” đã gần 6 hoặc trên 7 bó. Vì thế, xin phép độc giả cho tôi gọi người ca sĩ có tiếng hát được mệnh danh “liêu trai/ma túy” đó bằng “cô”, dẫu “cô” đã trải qua 69 mùa lá rụng và được xếp vào hạng cao niên của cả nước Mỹ lẫn nước Việt Nam.
Tên cô gắn liền với tên của nhạc sĩ quá cố Trịnh Công Sơn từ giữa thập niên 60. Tiếng hát và hình ảnh cô in đậm trong trí nhớ tôi – từ thuở con bé mới lớn, trái tim ngây thơ hiền hậu, nóng bỏng lý tưởng lẫn mộng mơ – cho đến tận bây giờ, bao nhiêu nước chẩy qua cầu, khi mắt bắt đầu mờ và con tim thì hâm mãi vẫn chưa thấy ấm lại ngọn lửa… tình.
Cô thì khác. Nghệ sĩ mà. Nghệ sĩ là người trái tim muôn năm còn trinh. Trái tim với ngọn lửa vĩnh viễn là … lần đầu. Nghệ sĩ cần khán giả như cá cần nước. “Tôi luôn ao ước có một ngày được hát rồi chết luôn cũng được…”. Ao ước của cô đã trở thành hiện thực khi cô đứng (và nói) những lời kể trên trong đêm 9 tháng 5 vừa qua, trên sân khấu “hoành tráng” của Trung tâm Hội nghị Quốc gia tại Hà Nội với 4,000 ghế ngồi đã không còn chỗ trống. Cô được hát nhưng cô không chết. Có chăng, cô ĐÃ chết trong lòng những người hâm mộ cô như tôi, những người (gàn dở) yêu nước nhưng (cương quyết) KHÔNG yêu Chủ Nghĩa Xã Hội.
Sáng 30 tháng Tư 2014, trong nỗi đau râm ran của vết thương sau 39 năm vẫn chưa chịu lành, tôi nghe lại CD Niệm Khúc Hoa Vàng do Khánh Ly Productions phát hành năm 1989. niemkhuchoavangback Từng câu, từng chữ, theo giọng nói trầm buồn, tràn đầy cảm xúc và cực kỳ quyến rũ của cô xoáy sâu vào cõi lòng u ám của người nghe.

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

Một ngày trong vườn Sen

Sáng cuối tuần, sương mù giăng mờ thành phố, mua hai cái vé đi xem hoa ở Lotus land từ cả tháng mà chưa đi được. Thế là hôm nay chúng tôi dắt nhau đi. Lotus Land là ngôi vườn ở Montecito thuộc thành phố Santa Barbara, California, của Madame Ganna Walska (June 26, 1887 – March 2, 1984).  Theo người tour guide thì Madame Ganna Walska là một ca sĩ hát giao hưởng ở Balan, nhưng bà là một người Nga, bà có năm người chồng, 4 người thì giàu có, họ mua nhà cho bà ở Paris, NewYork và người thứ Năm trẻ hơn bà, người đã thuyết phục bà mua mảnh đất ở Montecito đê làm một nơi thiền tịnh, vì ông ta là một người dậy Yoga.  Tuy nhiên ở Wikipedia thì viết bà có 6 người chồng.  Cuộc đời của bà xem ra cũng sôi nổi, bà là người thích ca nhạc nên mua cả Théâtre des Champs-Élysées, Paris, nhưng bà lại không có một giọng hát hay.

Mảnh đất này 37 mẫu mà hiện nay mới chỉ trồng trọt 25 mẫu nhìn ra biển.  Montecito là nơi cư ngụ của những tài tử, dân giàu có của vùng.  Nếu bạn đi đến đây, bạn sẽ thấy mỗi một ngôi nhà là một thế giới riêng biệt, nếu không nói là một "lâu đài" nhỏ đầy bí ẩn, không ai có thể nhìn thấy gì bên kia những bức tường thành kín đáo của những ngôi biệt thự.  Cho nên dù đã đi lại vài lần nơi đây, chúng tôi cũng không biết ở đây có ngôi vườn nổi tiếng là Lotus Land đẹp đẽ.  Giá vé vào cũng khá mắc, chúng tôi chỉ dám mua giá bình dân. 
Tới nơi, những người đi xem được chia ra từng nhóm khoảng năm sáu người và đi theo những người hướng dẫn viên, bà dẫn đoàn chúng tôi rất hiểu biết, bà thuộc lịch sử của ngôi vườn, câu chuyện của chủ nhân để kể cho chúng tôi nghe. 

Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

20 truyện thật ngắn

On the Net
1. Mẹ tôi! (Vương thị Vân Anh) Mẹ tần tảo cho tôi khôn lớn, vai Mẹ nặng hơn khi tôi vào đại học. Ba năm đại học xa nhà, tuần nào tôi cũng viết thư cho Mẹ, Mẹ cầm thư tôi mà rớt nước mắt, vui thật nhiều nhưng Mẹ tôi có biết tôi nói gì với Mẹ đâu. Mẹ tôi không biết chữ!

2. Lòng Mẹ (Kangtakhoa) Nhà nghèo, chạy vay mãi mới được xuất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy nhứt để giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan. Xứ người chẳng phải là thiên đường. Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ. Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ. Đêm. Chỉ có Mẹ. Hết nắn tay, nắn chân Thanh rồi Mẹ lại sụt sùi. Thanh nghẹn ngào khi nghe Mẹ nói: "Dối Mẹ làm gì! Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con!"

Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

Vĩnh biệt Cocaine

Bất cứ ai, cũng đều có cho riêng mình một khung cửa-sổ-định-nghiệp. Dù thành hay bại, khổ đau hay hạnh phúc, chúng ta cũng vẫn bị đóng khung trong chiếc cửa-sổ-nghiệp-lực ấy.

Du Tử Lê

Đêm qua, tôi mới thắp nén nhang thứ hai cho Cocaine nơi thùng gỗ nhiều ngăn, do đôi tay diệu dụng của Bảy, đóng theo gợi ý của T., cho tôi cất, chứa đồ vẽ. Tôi chọn nơi này thắp nhang cho Cocaine vì ngăn cuối cùng của thùng gỗ ba ngăn ấy, là chỗ ở sau chót của Cocaine, trước khi giã từ đời sống.Nhìn cây nhang cháy nhanh vì gió khuya thổi mạnh, tôi nói thầm với Cocaine (người bạn nhỏ của gia đình chúng tôi):“‘Em’ đi bình an. Bố mừng em sớm trả dứt nghiệp. Bố tin khi em trả xong những ác nghiệp khiến em bị đọa vào hàng súc sinh. Em sẽ trở lại kiếp người, nếu không được làm kiếp chim, (như bố hằng cầu nguyện, mơ ước cho chính mình)”.Trước khi trở lại chiếc ghế thấp kê sát tường, cạnh thau nước uống của Cocaine, tôi nói thêm:“Bố mới có kết quả CT Scan. Bác sĩ nói…! Bố nghĩ, chắc không lâu, chúng ta sẽ gặp lại nhau đấy, em à!”(“Em” là chữ T. dùng để gọi Cocaine, Chí Phèo, Logan (ba thành viên của gia đình chúng tôi) mỗi khi T. muốn nhắc Orchid làm gì đó, cho chúng).

Di chúc Bắc Kỳ tự do

Nhạc sĩ Tuấn Khanh
Cho C. và những người bạn đất Bắc của tôi
Câu chuyện kỷ niệm 60 năm về hành trình đến miền Nam của hơn một triệu người trôi qua lặng lẽ. 20 tháng 7, 1954 trở thành lịch sử thế giới, nhưng chưa bao giờ đủ với những câu chuyện kể về số phận và suy nghĩ của riêng người Việt. Tôi chờ đọc một áng văn nào đó, nói về suy nghĩ của những người miền Nam khi nhìn thấy dòng người Bắc Kỳ này, khi họ đến đồng bằng, chảy về thành phố, nhưng không thấy. Tràn ngập những bài viết chỉ là nỗi nhớ tha hương, là ký ức và lòng kiêu hãnh của những người tìm tự do từ phía Bắc. Vì vậy, tôi muốn ghi ra chút ít ở đây, về cái nhìn của một người miền Nam, về cha mẹ, ông bà của bạn bè Bắc Kỳ, dù họ còn hay đã mất.
Hai tiếng “Bắc Kỳ” xuất hiện trên miệng trẻ con miền Nam, và cả của tôi, suốt một thời gian dài, chỉ là sự trêu chọc ban bè cùng lứa, vì một kiểu ngữ âm rất khác mình. “Bắc Kỳ” trong ký ức từng là một tâm cảm bị ám thị, thiếu thiện cảm hơn cả khi so sánh với “Ba Tàu”. Chỉ khi tạm đủ chữ trong đầu, biết thêm về đất nước này, hai chữ “Bắc Kỳ” trong tôi mới thật sự thay đổi. Có lẽ cũng giống như tôi, nhiều người miền Nam hời hợt kỳ thị đã tự làm cho mình bớt xấu hổ bằng cách lập ra những hạng mục khác như Bắc kỳ 9 nút (54), Bắc kỳ 2 nút (75)… để bày tỏ rõ hơn trong nhìn nhận.

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

Năm 1954, tại Hội An

Phạm Xuân Đài
Tâm hồn tôi ngay từ khi còn bé đã được xây dựng với rất nhiều hình ảnh của đất Bắc, đặc biệt là Hà Nội, qua các sách tôi đọc. Sách Hồng, sách Truyền Bá Quốc Ngữ từ lúc vừa biết đọc, lớn lên một chút, tôi tiếp tục đọc sách Tự Lực Văn Đoàn và các tác giả khác: Nguyễn Tuân, Nguyễn Công Hoan, Lê Văn Trương, Vũ Trọng Phụng, Tô Hoài v.v... và tiếp nhận thông tin đủ mọi mặt của đời sống đất Bắc qua văn chương. Thuở ấy sách xuất bản từ Sài Gòn mà tôi có được thì tuyệt đối chỉ là truyện Tàu của nhà Yễm Yễm Thư Trang: Tam Quốc, Tây Du, Thủy Hử... rất hấp dẫn và có ích về kiến thức lịch sử, văn hóa Tàu, nhưng tất cả những gì về văn học Việt Nam thì đều đến từ Hà Nội. Nhưng cho đến cuộc di cư của đồng bào miền Bắc năm 1954 thì tôi mới thực sự bắt đầu tiếp xúc với người Bắc.

Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2014

Câu chuyện Di cư vào miền Nam của tôi

Đoàn Thanh Liêm
dicu1954_2
Năm 1954, tôi vừa tốt nghiệp văn bằng Tú tài II qua kỳ thi vào tháng 6 tại Hà nội, thì được tin quân đội quốc gia đã rút khỏi miền quê tôi tại Huyện Xuân Trường Tỉnh Nam Định để ra Hải phòng bằng đường thủy. Và một số bà con ruột thịt của tôi cũng tìm cách kiếm được thuyền bè để mà đi theo đoàn quân tới được thành phố cảng này. Tôi lại có ông anh cả thuộc đơn vị quân đội trú đóng ở Quảng Yên sát với mỏ than Hòn Gai. Nên vào đầu tháng 7, tôi đã tìm cách đi từ Hà nội đến Hải phòng để tìm gặp bà con và đi thăm gia đình ông anh luôn thể.
Trước khi rời Hà nội, tôi phải đến nhà Thầy Nguyễn Ngọc Cư là Phó Trưởng Ban Giám Khảo kỳ thi Tú Tài, để xin Thầy cấp cho một Giấy Chứng Nhận Đã Thi Đậu Tú Tài, để nộp kèm theo hồ sơ ghi danh vào Đại học. Dù đã biết rõ tôi là học trò của Thầy tại trường Chu Văn An, mà đã thi đậu trong kỳ thi vừa qua, Thầy vẫn phải cẩn thận rà lại danh sách các thí sinh trúng tuyển, rồi mới cấp cho tôi một “Giấy Chúng Nhận Tạm Thời” để tùy nghi sử dụng. Thầy nói : Giấy Chứng Nhận Chính Thức phải do Nha Học Chánh thuộc Bộ Giáo Dục cấp phát, chứ Ban Giám Khảo chỉ có thể cấp Giấy Chứng Nhận Tạm Thời mà thôi. Biết tôi có ý định vào miền Nam, Thầy cầu chúc tôi lên đường gặp nhiều may mắn.

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

NHẬT BẢN DU KÝ

Hầu hết du khách có ấn tượng tốt đẹp về Nhật. Có thể khi du lịch không bận bịu trăm thứ chuyện hằng ngày, khung cảnh và con người hoàn toàn khác nên du khách có cái nhìn dễ dãi, rộng lượng. Trong tinh thần ấy, những ghi chép sau đây chỉ là cái nhìn của người cưỡi ngựa xem hoa. Và giữa những điều nhìn thấy, chúng tôi không khỏi thắc mắc làm sao một nước Nhật kỹ thuật tân tiến dường ấy lại vẫn giữ được một cách tuyệt vời những tập tục ngàn xưa, hai thứ đối chọi mà hài hoà quyện vào nhau nhịp nhàng độc đáo. Khác với bất kỳ một dân tộc nào, người Nhật tự tôn mà kín đáo, ít lời mà nhiều ý, nhún nhường mà kiêu hãnh. Thái độ kính trọng người khác làm tăng sự kính trọng chính họ, cách gập người chào là hình thái của một dân tộc hết sức tự tin. Chưa hề thấy một chủng dân nào khả ái dường ấy dù đã từng là quân phiệt.

Dân Nhật chấp nhận cái mới và khác của người rồi nhào nhuyễn thành cái của riêng mình, cùng lúc vẫn bảo tồn cái căn bản riêng rất Nhật. Ví dụ về chữ viết, các nhà ngôn ngữ học cho là tiếng Nhật do nhiều nguồn gốc khác nhau tạo thành, đặc biệt từ nguồn Thổ Nhĩ Kỳ và Mông Cổ.

Có 4 cách viết : Kanji dùng chữ Hán(du nhập từ thế kỷ thứ IV); Hiragana là Kanji giản thể (phát minh giữa thế kỷ thứ IX khi liên lạc ngoại giao giữa Hoa -Nhật bị cắt đứt), được xem là chữ của đàn bà vì hình thức uyển chuyểnlịch sự; Katakana viết góc cạnh thường dùng cho con số hoặc chữ gốc ngoại quốc, nó không được vào hàng chữ viết nghệ thuật thư pháp nhưng góp phần vào cách viết tiếng Nhật hiện đại; Romanji hay Rômaji được phát minh do ảnh hưởng tiếng Anh, thường dùng cho các mẫu tự trong tự điển hoặc viết sách điện tử, chỉ dẫn du khách … Tất cả đã góp phần cho tiếng Nhật phong phú và độc đáo.

10 ĐIỀU SUY NGẪM

1.  Cầu nguyện không phải là "bánh xe dự phòng" để lấy ra khi gặp khó khăn, nhưng là "tay lái" để lái đi đúng đường suốt cuộc tạm hành trên đất này.

2.  Tại sao xe hơi có KIẾNG TRƯỚC lớn hơn nhiều so với KIẾNG CHIẾU HẬU?  Vì QUÁ KHỨ của chúng ta không quan trọng so với TƯƠNG LAI. Vậy, hãy nhìn thẳng phía trước và đi tới.

3.  Tình bạn như một QUYỂN SÁCH. Chỉ cần vài phút để đốt đi, nhưng cần vài năm để viết.

4.  Tất cả những điều mình có trong đời sống nầy đều tạm bợ. Nếu được hạnh thông, hãy vui hưởng, vì nó sẽ chóng qua. Nếu không thuận lợi, cũng đừng lo lắng, vì nó cũng sẽ không kéo dài.

Về tác giả Dế mèn phiêu lưu ký

Nhân cách người cầm bút của Tô Hoài
Hà Văn Thùy
H1
Nghe nhiều người khen cuốn Ba người khác của nhà văn Tô Hoài, tôi cố tìm đọc. Đọc xong thì hoang mang…

Nói cho ngay, đấy là cuốn sách viết khéo với nhiều cảnh đời sống động và được “lên hương” bằng yếu tố gợi dục đậm đà. Quả là cái khéo của bà hàng xén chợ phiên biết bày bán bắt mắt những món hàng xanh xanh đỏ đỏ …
Từng đọc Don Quichotte, từng đọc Tội ác và trừng phạt, Chiến tranh và Hòa bình, Vụ án, Trăm năm cô đơn rồi Số đỏ, Nỗi buồn chiến tranh, Hồ Quý Ly… người đọc khó lòng chấp nhận Ba người khác là tiểu thuyết! Nếu không phải lập lờ đánh lận con đen thì điều này chứng tỏ nhà văn lớn của chúng ta thiếu kiến thức sơ đẳng về thể loại văn chương.

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Một ngày ở đảo

Sáng thứ Bảy đi chợ xong, nghĩ ông chồng tôi có lần bảo sao mình không đi tàu ra đảo, nên tôi nói ghé Harbor để xem tàu bè ra sao.  Đi loanh quanh ở bãi biển, nhìn tàu, nhìn thiên hạ đang du ngoạn, tự nhiên tôi quên khuấy là Chủ Nhật ngày 13 là ngày có trận đá bóng chung kết giữa Đức và Á Căn Đình. 


 Ventura Harbor

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Thạch động Postojna của Slovenia

Trần Nguyên Thắng/ATNT Tours & Travel
Một trong đất nước hiền hòa nhỏ bé nằm về phía Nam Âu Châu nhưng lại có nhiều thắng cảnh thiên nhiên và một nền dân trí cao, có lẽ phải nói đến Slovenia. Sau thế chiến 1, đế quốc Áo-Hung sụp đổ, xứ sở Slovenia trở về lại với vương quốc Nam Tư (sau này trở thành liên bang Nam Tư Yugoslavia). Ðầu thập niên 1990 đế quốc cộng sản lần lượt sụp đổ, tạo cơ hội cho Slovenia tuyên bố độc lập vào năm 1991 và thành lập nền Cộng Hòa Slovenia hiện tại. Dân số của Slovenia chỉ khoảng hơn 2 triệu, diện tích lãnh thổ hơn 20,000km2, và có đường biên giới với các nước Ý, Áo, Hungary, Croatia, biển Adriatic.


Rồng là biểu tượng cho thủ đô Ljubljana của Slovenia. (Hình ATNT Tours & Travel)
Slovenia chọn rồng làm biểu tượng cho xứ sở mình, thủ đô là Ljubljana, có lẽ đây là một tên khó đọc cho người Việt Nam chúng ta, nhưng nếu khó đọc quá thì độc giả hãy đọc thử tên “Luwigana” xem sao, đây là tên cổ của Ljubljana nên chắc người ta cũng dễ hiểu. Nhưng nếu bạn đã nói được chữ Ljubljana thì bạn sẽ nói được chữ Postojnska Jama (tiếng Anh viết là Postojna Cave). Ðây là một thạch động được cho là lớn nhất Âu Châu và cũng là một điểm hẹn cho tất cả du khách khi đến du ngoạn Slovenia. Chắc chắn bạn sẽ được thưởng ngoạn một hệ thống hang động thiên nhiên tuyệt đẹp trần thế giới.

Dữ liệu cá nhân của người dùng Internet đang được khai thác triệt để ra sao?

Alice E. Marwick
Những tiết lộ về việc Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ (NSA) thu thập thông tin cá nhân và các hoạt động kỹ thuật số của hàng triệu người trên khắp thế giới đã khiến dư luận chú ý và lo lắng. Nhưng các hãng quảng cáo, tiếp thị và khai thác dữ liệu vận hành những hệ thống đáng ngại và mờ ám không kém mà công chúng ít biết đến hơn.
Dùng các kỹ thuật từ thẻ khách hàng trung thành của siêu thị đến quảng cáo nhắm đến đối tượng cụ thể trên Facebook, các công ty tư nhân thu thập một cách có hệ thống các thông tin rất riêng tư, từ danh tánh của bạn, đến hoạt động và những món bạn mua. Dữ liệu về các hành vi của bạn cả khi lướt mạng lẫn khi không kết nối internet được kết hợp, phân tích, rồi bán cho các hãng tiếp thị, các công ty, chính quyền, và thậm chí cho bọn tội phạm. Phạm vi của việc thu thập, tổng hợp và môi giới thông tin này tương tự như, nếu không muốn nói là rộng lớn hơn, hoạt động của NSA, tuy nhiên nó gần như hoàn toàn không được nhà nước quản lý và công chúng hoàn toàn không biết về nhiều hoạt động của các hãng khai thác dữ liệu và tiếp thị kỹ thuật số.
Ở đây, tôi sẽ bàn về hai điều: việc vô tình, hay thụ động, thu thập dữ liệu do các công ty tư nhân thực hiện; và việc tự nguyện, hay chủ động, thu thập thông tin của chính bản thân do các cá nhân thực hiện. Tuy tôi nghĩ chúng ta nên lo lắng hơn về hình thức thứ nhất, hình thức thứ hai đặt ra câu hỏi liệu chúng ta có thể tận dụng tối đa mạng xã hội mà không góp phần làm lợi cho các công ty lớn.

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

Tin tức có hại cho bạn – Từ bỏ thói quen đọc chúng khiến bạn hạnh phúc hơn

Trong vài thập kỷ qua , những người có cuộc sống khá giả trong xã hội phương Tây đã bắt đầu nhận ra sự nguy hại của việc tiêu thụ thực phẩm bừa bãi : chúng gây ra các bệnh béo phì, tiểu đường… Riêng ở Mỹ, hơn 1/3 dân số mắc bệnh béo phì. Nó đã trở thành vấn nạn nhức nhối với những người dân không chỉ ở Mỹ mà còn ở các nước phát triển nói chung. Họ đã bắt đầu khắt khe hơn với vấn đề thực phẩm và cố gắng thay đổi chế độ ăn uống của mình : quan tâm xem hàng ngày mình ăn gì, loại thức ăn đó chứa nhiều đường không, chứa bao nhiêu kcal… Ở 1 khía cạnh khác, chúng ta cũng đang sống ở trong thời kỳ quá dư thừa về thông tin, nhưng hầu hết chúng ta chưa hiểu về hệ quả của việc dư thừa đó với tâm trí của mình. Thực sự thì ảnh hưởng của tin tức đối với tư duy cũng tương đồng với ảnh hưởng của chất đường đối với cơ thể. Chúng đều dễ “tiêu hóa”. Truyền thông cho chúng ta ăn từng mẩu “tin tức bọc đường” nho nhỏ, chẳng gây ra ảnh hưởng nguy hại gì nhãn tiền để ta có thể ngay lập tức nhận ra, và ta dễ dàng phớt lờ và tiếp tục nuốt chúng. Tiêu hóa từng mẩu nhỏ một, ta sẽ chẳng có cảm giác chán ăn hay bội thực. Điều đó khác xa với việc đọc những cuốn sách hoặc các bài viết dài trên tạp chí, nơi hàm lượng thông tin đậm đặc. Chúng ta có thể tiêu thụ một số lượng vô hạn của các mẩu tin vắn, và đó giống như là những viên kẹo dành cho trí não. Hôm nay, chúng ta đã đạt đến kết quả tương đồng với cái chúng ta đã đến cách đây 20 năm trong lĩnh vực thực phẩm. Chúng ta bắt đầu nhận ra rằng tiêu thụ thông tin không đúng cách có thể độc hại thế nào.

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

Du lịch Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha

Góc nh: Mùa Hè năm 2012, tôi lại tháp tùng một số anh chị quen biết vì từng đi chung với nhau, sang Bồ và Tây Ban Nha.  Đi, nhìn và nghe, nhưng về nhà thì chỉ còn sót lại trong trí nhớ vài điều qua hình ảnh, may là có anh chị đi chung đoàn, chị là người hay viết bài ở Việt Báo, chị ghi chép lại đầy đủ chi tiết, nên tôi xin phép chị để post lại bài này để bổ túc cho trí nhớ lãng đãng của mình.  Bây giờ thì lại chuẩn bị book vé cho chuyến đi cuối tháng Chín, anh chị cũng sẽ đi, và như thế tôi khỏi phải lo "nhớ nhung" gì vì sẽ trông cậy vào trí nhớ của tác giả bài viết sau đây. 

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

Khám phá vẻ đẹp ở Geneve

BL: Cùi các (Phạm Lê Vương Các) là một blogger hoạt động cho nhân quyến tại VN, vừa qua anh sang Geneva để điều trần trước Liên Hiệp Quôc, post sau là những cảm nhận của một người hoạt động sẽ khác với người VN ra nước ngoài để mua sắm, du ngoạn hay chỉ để chụp ảnh.  
Đúng thế ở nước ngoài, ngay cả Mỹ, người dân có thể ra vào các công sở của thành phố bất cứ lúc nào mà không nhìn thấy một người công an, cảnh sát nào cả.  Nếu có chăng ở toà án, vì có can phạm thì họ có máy rà soát vũ khí thế thôi, mà đó chỉ là được đặt sau khi xảy ra vụ 9/11 mà thôi. 

9/7/2014 Cùi Các
Geneve là một địa danh rất quen thuộc đối với người Việt Nam. Thành phố này gắn liền với "Hiệp định Geneve" được ký kết vào năm 1954, chia cắt đất nước thành hai phe với hai chế độ khác nhau, Tư bản chủ nghĩa ở Miền Nam và Xã hội chủ nghĩa ở Miền Bắc.

Nhân chuyến tham dự phiên họp Kiểm điểm Định kỳ Phổ Quát về nhân quyền của Việt Nam tại trụ sở Liên Hợp quốc ở thành phố Geneve-Thụy Sĩ  vào ngày 20/6/2014, chúng tôi đã có cơ hội khám phá vẻ đẹp thiên nhiên và cuộc sống của thành phố này.

Đây là một của hàng bán thức ăn của những người có nguồn gốc từ Thỗ Nhĩ Kỳ đang tỵ nạn ở Thụy Sĩ. Dù là cửa hàng bán thức ăn nhưng tên của nó là "Trung tâm Nhân quyền của người Kuốc". Trong khi đó tại Việt Nam, bạn sẽ không bao giờ thấy được những biểu ngữ đề chữ nhân quyền (hay quyền con người) được treo tại những nơi công cộng. 

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

Plitvice Lakes, Croatia

Đi chơi về đúng như người ta nói đi "travel" thì không phải là "vacation" cho nên đi về tới hôm nay cũng chưa có thể kể, hay post mấy tấm hình mà trước khi đi, người tour guide dặn chúng tôi phải chuẩn bị đầy đủ pin, memory flash, và nếu có hai máy hình càng tốt, vì có khi ra đó chụp không đủ.  Buổi sáng trên đường đến thủ đô Zagreb của Croatia, chúng tôi ghé công viên quốc gia nơi có hồ Plitvice, một công viên cổ ở phiá Đông Nam của Châu Âu.  Công viên được Unesco công nhận là di sản của thế giới vào năm 1979. Công viên có hồ Plitvice bao gồm 16 hồ đổ xuống thành tầng, hồ có những sinh vật hiện hữu ngay cả trước sự có mặt của con người.  Chúng tôi may mắn đến vào một ngày nắng đẹp, mà theo người hướng dẫn viên ở địa phương cho biết mưa cả tuần trước đó, nên nước chạy mạnh qua cả những đoạn có cầu cho người thượng ngoạn.  Và cũng may mắn đất cũng khô kịp để chúng tôi có thể đi xuống tận chân thác.  Không kể chi tiết ở đây, vì ở dưới có post bài của người ta viết hay hơn nhiều.:-) 

Quả thật đứng ở góc nào cũng thấy một màu xanh và thiên nhiên hùng vĩ rất đẹp

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

Chuyện cái khăn lạnh

Theo FB Tony Buổi Sáng


Hình ảnh các học sinh Hàn Quốc cởi trần rèn luyện dưới trời tuyết âm mấy độ, chứ không ngồi uống chè, nhét 2 tay vào đùi kêu rét quá rét quá như ở ta

Lúc Vietnam Airlines (VNA) mở đường bay thẳng đi London, cũng trùng hợp đợt đó mình sang Anh họp. Đi cùng là 2 anh bạn người Nhật. Mình ép 2 anh bạn đi VNA, nên phải ghé Tp HCM transit, chứ nếu không thì 2 bạn ấy bay từ Tokyo bay thẳng London, nhưng mình ép quá nên đành chiều lòng. Vì tiền vé mạnh ai nấy trả nên mình đi hạng ghế phổ thông, 2 anh bạn Nhật đi hạng doanh nhân, giá mắc gấp 3 lần nên mình muốn tiết kiệm. Mình có gì nói đó, thiệt thà chứ không có sĩ diện, nên 2 bạn Nhật hết sức yêu mến. Nhiều người khuyên nói mày làm việc với Tây không hà, nên phải diện cho nó xứng đáng. Chứ toàn cái Vina Giày, quần áo tự may hay của Dệt May An Phước, hay nước hoa cũng mùi lúa mới của mỹ phẩm Sài Gòn, quê mùa, toàn đồ Việt Nam không có xứng, phải dùng hàng hiệu. Bỏ thêm ít tiền ngồi trên khoang doanh nhân luôn, chứ ngồi chi dưới khoang kia, nó coi thường thì sao. Tony thì không quan tâm mấy, miễn là thấy đẹp, thấy hợp gu là dùng, nhưng thật ra vẫn có sự ưu tiên hàng Việt, vì tinh thần dân tộc. Một công dân tự trọng với sản phẩm quốc gia họ sản xuất thì dân tộc đó mới tự cường. Mình nên chinh phục bạn bè quốc tế bằng vẻ đẹp của trí tuệ, vẻ đẹp của sự chân thành, còn ngoại hình thì tử tế, sạch sẽ, tươm tất là được. Trong điều kiện hiện nay của mình, sang trọng quá thành ra không hay, mình thấy có lỗi với đồng bào của mình đang vất vả kiếm cái đưa vào bao tử cho no bụng, cho hết 1 đời người, ngoài kia.

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog