Bạn thân,
Tôi muốn kể hầu bạn một câu chuyện mới xẩy đến cho tôi trong mùa
Giáng Sinh năm nay. Ngày 24, một ngày trước Giáng Sinh, tôi nhận được
một thiệp Giáng Sinh làm tôi ngạc nhiên.
Thiệp viết như sau:” Kính thẩm phán Phan Quang Tuệ. Em
được biết thẩm phán khi còn ở Việt Nam. Thẩm phán đã về hưu, em thấy
trong facebook nên để lại message nhưng không thấy thẩm phán trả lời.
Xin xem lại message em đã gởi. Em,……., đã gặp trong đêm khuya trên
đường Phan t. Giản. Kính chúc thẩm phán có mùa Noel và năm mới với
nhiều sức khỏe cùng quý quyến.”
Tôi để tấm thiệp lạ kỳ này qua một bên, trên bàn giấy trong phòng làm
việc. Vợ tôi thường để tất cả thiệp Giáng Sinh trên một bàn nhỏ gần
cây thông Giáng Sinh trong phòng khách. Tối hôm ấy vợ chồng tôi, em vợ,
cháu gái, các con trai, con dâu, cháu nội quây quần trong buổi tiệc gia
đình mừng Đấng Cứu Thế ra đời. Chúng tôi mở quà, chơi trò chơi “white
elephant”. Mãi đến khuya tiệc tàn, các con cháu ra về. Tôi giúp nhà
tôi dọn dẹp.
Sáng hôm sau tôi dậy trong khi nhà tôi còn yên giấc. Tôi vẫn thích
không khí yên tĩnh trong nhà trong buổi sáng tinh sương. Tôi xuống dưới
nhà, vào phòng giấy, đem tấm thiệp ra ngồi trước computer. Tôi vào
facebook và sau một lúc tìm ra được lời nhắn viết cho tôi từ giữa tháng
9. Quả thực tôi đã vô tình không đọc lời nhắn này trên facebook.
Và đây là lời nhắn gởi cho tôi đề ngày 18 tháng 9, 2013 trên facebook. Tôi ghi lại nguyên văn và để y nguyên cách viết:
“Kính chào Thẩm Phán Phan Quang Tuệ. Em đã tìm Thẩm Phán hơn 30
năm nay (vị Ân Nhân của em!). Em xin gợi lại kỷ niệm. Lần gặp đầu tiên
trong đêm khuya trên đường Phan Thanh Giản, Saigon (1962…?). Em là đứa
15 tuổi, đạp xe xích lô đã chở Người Ân Nhân về nhà (sát cạnh chợ Bà
Chiểu) lúc đó cửa sắt trước nhà của Bác Sĩ Phan Quang Đán bị chính phủ
Ngô Đình Diệm niêm phong! Trên đường em chở vị ân nhân này về nhà, em
được khuyên bảo: ”em còn nhỏ mà phải sống vất vả quá vậy, em cố gắng học
nghe, ba của anh, bác sĩ Phan Quang Đán đang bị chính phủ Ngô Đình Diệm
bỏ tù nên anh không có cơ hội giúp em được nhiều, nhưng….Vừa bước xuống
xe, ông anh Đẹp Trai móc hết các túi, tìm tiền cho em hết! Ráng học
giỏi nghe em…
Với lời nói Chân Tình khuyên bảo đó, và cử chỉ thân thương, mãi
mãi còn trong tim óc của em! Từ đó em được “thành công”… em bị động
viên khóa 3/68 Thủ Đức ( huynh trưởng khóa 2/68 Thủ Đức). Em đến Mỹ qua
tàu Trường Xuân (rời Bến Bạch Đằng, Saigon, chiều ngày 30/4/1975, chưa
từng về VN bao giờ).
Thứ 7, 15/9/2013 anh HQB đến nhà em từ Portland, em tâm sự về dịp
gặp Ân Nhân khi đạp xe xích lô ở Saigon với số tiền Ân Nhân cho và lời
khuyên bảo đáng quý nên em mới được như ngày hôm nay. Anh B nói rằng
anh đã được gặp Huynh Trưởng Thẩm Phán rồi, em mừng quá, liền hỏi số
điện thoại của Huynh Trưởng Thẩm Phán nhưng anh không nhớ.
Em có vợ và 2 con trai, cả 2 tốt nghiệp từ Georgia Tech; 1 đứa dạy
chemistry tại trường này, 1 đứa làm kỹ sư cho công ty Boston Consulting
Group, vợ làm manager, pharmacist, có con gái hơn 8 tháng; gia đình 2
đứa đang sinh sống tại downtown Atlanta.
Nếu Huynh Trưởng đọc được những dòng chữ tâm huyết này, xin gọi em gấp để em mừng sau nhiều năm tìm kiếm Huynh Trưởng Thẩm Phán.
Nguyện xin ơn trên trả công bồi hậu cho tất cả gia đình của Huynh
Trưởng Thẩm Phán qua nhiều công đức mà Huynh Trưởng đã làm cho em trước
đây 51 năm.
Kính chào vị Ân Nhân đáng kính.
Em,…..”
Tôi đã liên lạc với người này sáng hôm sau. Vợ chồng chúng tôi đã
chuyện trò với hai ông bà trên điện thoại cả tiếng đồng hồ. Được biết
sau lần gặp nhau đêm hôm ấy, người thiếu niên 15 tuổi đã chuyên cần đèn
sách, dùi mài kinh sử. Cậu đỗ tú tài ban B (toán). Sau Tết Mậu Thân
người thanh niên nhập ngũ khóa 3/68 Thủ Đức (tôi nhập ngũ khóa 2/68).
Vì giỏi toán, ông chọn ngành Pháo Binh. Ông trở thành Sĩ Quan Pháo
Binh. Năm 1972 ông được gởi đi tu nghiệp tại Hoa Kỳ và mãn khóa trở lại
Việt Nam tiếp tục phục vụ trong ngành Pháo Binh. Ngày 30-4-1975 Ông
rời Việt Nam trên tàu Trường Xuân của thuyền trưởng Phạm Ngọc Lũy. Tại
Hoa Kỳ, hiện nay ông là công chức tại một quận hạt. Bà làm công chức
cho tiểu bang. Ông bà có bà con ở San Jose. Hai ông bà được 2 con
trai, đều đã thành đạt.
Chuyện xẩy ra cách đây đã 51 năm. Lúc ấy tôi vừa tròn 20, nhân vật
phu xích lô trong câu chuyện là một thiếu niên 15 tuổi. Ba tôi bị giam ở
Côn Đảo sau cuộc đảo chánh 11-11-1960. Sau một thời gian trốn ở nhà bố
mẹ của Vương Quốc Cường (sau này là chánh án Quảng Ngãi), tôi trở lại
trường Luật , vừa đi học vừa đi dạy ở một trường tư thục, vừa kèm thêm
mấy người con của nhà triệu phú Nguyễn Đình Quát . Thường tôi vẫn đi xe
Buýt Vàng để về nhà ở Bà Chiểu, Gia Định. Khi nào về quá khuya, sau
giờ xe Buýt Vàng chạy, tôi phải đi xích lô. Và tôi đã gặp người thiếu
niên này một buổi tối trên đường Phan Thanh Giản. Câu chuyện đặc biệt
không phải ở hành động cử chỉ của người sinh viên Luật 20 tuổi, mà ở tư
cách của người thiếu niên 15 tuổi. Đối với tôi chính người này mới là
ân nhân, sứ giả của niềm tin trong Mùa Giáng Sinh. Và tôi đã nói như
vậy qua buổi tiếp xúc trên điện thoại lần đầu tiên giữa ông bà này với
vợ chồng chúng tôi.
Câu chuyện của tôi, của chúng tôi, tuy là một chuyện giữa hai cá
nhân, nhưng mang một ý nghĩa, về lòng tin, định mệnh, và đời sống. Tôi
nghĩ câu chuyện cần được chia xẻ. Vì thế tôi xin mạn phép gởi đến các
bạn câu chuyện như một món quà Giáng Sinh tinh thần.
(viết trong Mùa Giáng Sinh 2013)
© Phan Quang Tuệ
© Đàn Chim Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét