Nguyễn Huy Cường*
Thân gửi em,
Bài nói chuyện của em trên YouTube suýt làm tôi rơi nước mắt. Tôi xúc động vì nhiều lẽ. Trước hết,
em làm tôi nhớ lại thời học sinh của mình. Tôi cũng từng có nhiều suy
nghĩ rất giống em, nhưng khi ấy suy nghĩ của tôi còn vụn vặt và tôi
không có khả năng diễn đạt thành lời như em bây giờ. Ai đến tuổi thì
cũng phải đi học. Và tôi cũng vậy. Nhưng chỉ trừ những năm cấp một,
những năm còn lại đối với tôi là những chuỗi dài mệt mỏi của thi cử và
điểm số. Tôi cần điểm số để đạt danh hiệu này danh hiệu nọ và để cuối
cùng vào được đại học, vì tôi tin rằng chỉ khi vào đại học tôi mới có
một tương lai tươi sáng để tự lo cho bản thân và phụ giúp gia đình. Rồi
rốt cục tôi cũng vào được đại học, có nghề nghiệp ổn định, và cũng đã có
khả năng tự lo cho bản thân và phụ giúp gia đình như tôi từng mong
muốn. Vậy thì tại sao tôi quá xúc động khi nghe em nói ra những suy nghĩ
của mình? Không phải những gì em nói bị nhiều người xem là vớ vẩn sao?
Không phải em nên ngoan ngoãn vâng lời và tiếp tục học hành bình thường
sao? Không. Em đã dũng cảm nói lên những suy nghĩ thật lòng mình mà ít
người dám nói, là em không chấp nhận hệ thống giáo dục cứng nhắc, quá
chú trọng thành tích mà thiếu quan tâm đến suy nghĩ, cảm xúc, và đam mê
của học sinh, và của cả giáo viên. Những gì em nói cần được nhiều người
lắng nghe — và nghe cho thật rõ. Em làm tôi nhớ lại lúc tôi học thuộc
lòng bài văn mẫu để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, hay những
lúc học mẹo môn sử để chuẩn bị thi tú tài. Hình như lúc ấy tôi xem những
chuyện này là bình thường, nhưng giờ nghĩ lại không hiểu sao tôi cảm
thấy rùng mình. Hệ thống giáo dục chạy theo thành tích đã đẩy tôi, em,
và cả thầy cô giáo của chúng ta vào thói quen thiếu trung thực và vô
cảm. Tôi xúc động vì em có suy nghĩ giống tôi, nhưng em đủ dũng cảm và
thông minh để đứng lên nói ra suy nghĩ của mình thật khúc chiết và
thuyết phục, điều mà tôi vẫn chưa làm được.
Tôi cũng bắt gặp hình ảnh của
Dewey và Foucault trong những gì em nói. Em giúp tôi hiểu triết lý giáo
dục mà Dewey và Foucault đề xướng một cách sinh động và cụ thể hơn. Khi
nghe em nói, tôi dễ dàng hình dung ra một học sinh trung học đang thiếu
vắng nụ cười của sự say mê trên môi vì mải chạy theo thi cử. Người học
sinh đó có thể vẫn cười nói vì nhiều lý do khác nhau, nhưng tuyệt nhiên
không phải vì say mê môn học. Người học sinh đó có thể là em, mà cũng có
thể là tôi của mười mấy năm trước, và cũng có thể là biết bao sinh
viên, học sinh khác hiện đang ngồi trên ghế nhà trường. Cũng giống như
tôi, các em rồi cũng sẽ ra trường, cũng có việc làm, rồi cũng nhớ ơn
những thầy cô đã từng dạy dỗ mình suốt những năm phổ thông và đại học.
Nhưng chắc chắn các em cũng sẽ không quên những phút giây căng thẳng,
buồn chán, thậm chí phẫn uất vì bị nhồi nhét trên ghế nhà trường mà lẽ
ra các em không phải chịu đựng. Nhưng chắc rồi nhiều người trong các em
cũng sẽ dần dần xem đó là chuyện đã qua, như là một trải nghiệm mà ai
cũng phải có, để rồi các em lại bắt buộc con cái của mình tiếp tục đi
trên con đường đó. Tôi xúc động vì cậu học sinh lớp 12 là em dám sống
thật lòng mình và lên tiếng chống lại lối giáo dục mà em và tôi đều nghĩ
là thiếu nhân bản. Tôi đồng ý với em là một người có thể trở thành kỹ
sư, bác sĩ, hay tiến sĩ, nhưng trong tâm hồn có khi cũng chỉ là nô lệ
của bằng cấp, của thi cử, của cách suy nghĩ giáo điều mang tính áp đặt
mà nhà trường hiện đang tạo ra. Và chính những người này lại tiếp tục
tạo ra những tâm hồn nô lệ mới, cũng bằng cách nhồi nhét và áp đặt ý
tưởng của mình lên những người khác.
Em cũng làm tôi xúc động khi nói
về đam mê của em và bạn bè em, vì nói thật tôi cũng đang vật lộn với
đam mê của chính mình. Tôi và em không phải là ngoại lệ. Biết bao nhiêu
người chọn nghề vì nghề đó hái ra tiền chứ không phải vì đam mê. Hái ra
tiền không phải là điều sai, nhưng không được làm những gì mình đam mê
thì cũng thật đáng buồn. Và nhiều người không biết đam mê thật sự của
mình là gì — vì họ đã quen chạy theo những trào lưu và định chế xã hội
đến nỗi quên đi cái tư lương trong sáng của mình, cái tư lương vốn có
khả năng cho mình biết mình là ai và mình thích điều gì. Không phải chỉ
một học sinh lớp 12 như em không biết mình thích gì, mà một người 30
tuổi như tôi có khi vẫn vật lộn với câu hỏi đó. Tôi đồng ý với em là nhà
trường cần có khả năng phát hiện và nuôi dưỡng lòng đam mê của học
sinh, không phải làm ngược lại. Điều này tôi đã nghe người ta nói quá
nhiều ở trường sư phạm, nhưng mấy ai đã thực sự làm được trong môi
trường giáo dục Việt Nam hiện nay?
Tôi cũng xúc động vì em làm tôi
nghĩ đến con đường tương lai của mình. Tôi đang học về ngành giáo dục
với những con người đầy tâm huyết, đạo đức, và nhân văn. Nhưng tôi sẽ đi
theo con đường nào đây? Liệu tôi có dám dấn thân để đi theo con đường
đạo đức và nhân văn đó, hay tôi sẽ đặt nặng hơn phần cơm áo gạo tiền?
Trong mấy chục năm qua, nhiều thế hệ thầy cô giáo Việt Nam đã bị đặt
trong một hoàn cảnh hết sức khó khăn của cơm áo gạo tiền rồi. Họ cũng
muốn hết lòng dạy dỗ học sinh, nhưng họ cũng không thể quên chuyện cơm
áo gạo tiền, quên trách nhiệm nuôi sống gia đình và con cái của mình. Dù
nhiều thầy cô giáo giờ đây đã có thể sắm xe hơi nhà lầu nhờ vào dạy
thêm và những công việc bên ngoài, nhưng tận sâu trong tâm hồn, tôi vẫn
nghĩ họ là những người thiệt thòi nhất. Thiệt thòi vì họ có cảm giác
không làm tròn phận sự của người thầy mặc dù họ có những lý do chính
đáng nhất. Ở một xã hội mà người giáo viên được trả mức lương thấp hơn
mức sống tối thiểu, thấp hơn cả lương của một công nhân nhà máy, thì
chúng ta cũng không thể mong chờ gì nhiều hơn ở người thầy. Một xã hội
mà trong đó người lao động không kiếm đủ cái để ăn đã là một xã hội tệ.
Một xã hội mà trong đó người giáo viên vừa là nô lệ của thành tích vừa
phải chật vật lo cho cuộc sống của mình là một xã hội còn tệ hơn nhiều.
Một xã hội như thế không thể tiến bộ được. Những tiến bộ thấy được, nếu
có chăng, cũng chỉ là tiến bộ nhất thời, hay chỉ là phồn vinh giả tạo mà
thôi.
Bài nói chuyện của “kẻ lười
biếng” thật hay vì nó gợi lên trong tôi rất nhiều suy nghĩ về bản thân,
về đồng nghiệp, về học trò, và về tương lai của đất nước Việt Nam. Và nó
rất thật. Không, em không lười biếng chút nào hết. Đúng như em nói,
không có học sinh nào lười biếng cả. Tôi mong em sẽ thành công theo cách
em muốn và trong tương lai em sẽ làm được nhiều việc lớn lao cho đất
nước. Nói nhỏ cho em biết, thi cử và bằng cấp đang là một căn bệnh đang
lây lan khắp toàn cầu, chứ không chỉ ở Việt Nam đâu em.
Tác giả gửi Quê Choa
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả
………………..
*Tác giả đang nghiên cứu sinh ở Mỹ về giáo dục Mỹ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét