Sự kiện 30/04 được chính quyền nói đế́n nhiều trên phương
tiện truyền thông nhà nước và cũng là chủ đê bảo chí tiếng Việt tại
hải ngoại khai thác, nhưng gần đây có thêm sự tham gia nhiều và mạnh
hơn của cư dân mạng.
Là trang thu hút hàng chục triệu người Việt trong nước và ở nước
ngoài sử dụng, Facebook, mạng xã hội từng bị chặn tại Việt Nam, đang
xuất hiện các thông điệp tương đối trái chiều để đánh dấu sự kiện 30/04.
Tờ Dân Trí có bài mô tả rằng “các bạn trẻ treo trên tường nhà cùng với việc thay avatar hình lá cờ đỏ sao vàng Việt Nam”.
“Cộng đồng mạng còn hạ quyết tâm “nhuộm đỏ” Facebook với sự xuất hiện
của quốc kì, đó không chỉ là trào lưu mà là hành động thiết thực thể
hiện tình yêu với quê hương đất nước,” bài báo của Dân Trí viết.
Trong khi đó Đốp Catherine có bài ‘30/4 – anh hỏi em nghĩ gì?’ trên Facebook được khá nhiều người tán thưởng.
Tác giả bình luận “Những ngày này em lên facebook, những avatar cờ
vàng ba sọc đỏ xen lẫn với avatar cờ đỏ sao vàng. Những ngày này, người
ta đang tranh cãi nhau nên gọi nó là ngày gì: giải phóng hay quốc hận”.
‘Giải phóng’
“Em đã đọc về Sài Gòn trước 75, em đã thấy những hình ảnh của một Sài
Gòn phồn thịnh, tự do nên em không thể coi đó là ngày giải phóng.
“Em sinh sau đẻ muộn, em biết chuyện hàng ngàn người bỏ mạng ngoài
biển khơi, em hiểu nỗi đau của những người còn sống sót và đến được bến
bờ tự do nhưng em không muốn mang chữ hận thù bên cạnh mình.
“Em sẽ gọi nó là ngày tang thương, dù thực ra, cuộc tang thương của
đất nước mình bắt đầu trước đó cả ba mươi năm”, tác giả viết.
Trong khi đó từ Đại học Harvard, nhà báo Huy Đức, tác giả cuốn “Bên
Thắng Cuộc” dẫn lời Thủ tướng Thái Lan nói “Chúng tôi tự hào vì không
phải đánh nhau với đế quốc to nào cả” khi đáp lại câu “Chúng tôi tự hào
đã đánh thắng ba đế quốc to” của cố Thủ tướng Việt Nam Võ Văn Kiệt khi
ông thăm nước này vào năm 1991.
Trong một entry ngắn trên Facebook, Huy Đức dẫn lời cố Chủ tịch Hồ
ChíMinh nói: “Nước độc lập mà dân không có tự do, hạnh phúc, thì độc lập
đó cũng không có ý nghĩa”.
Nhà báo có nhiều người hâm mộ trên Facebook viết tiếp “Ngày 30-4-1975, cũng có thể coi là ngày chiến thắng nhưng nó chỉ mới là chiến thắng của những người cộng sản”.
“Cho dù đã sau 38 năm, theo tôi, vẫn có thể tạm gác lại chuyện đánh giá bản chất của cuộc chiến tranh.
“Nếu những người cộng sản tin những gì mình đã làm là cao cả thì nên
chiểu theo “lời dạy của Hồ Chí Minh”, thấy cái gì dân chưa có tự do thì
trả tự do cho dân, thấy cái gì dân chưa hạnh phúc thì để cho dân mưu cầu
hạnh phúc.
“Cái ngày mà đảng cộng sản Việt Nam làm được điều đó xin cứ gọi là
ngày giải phóng và chắc chắn sẽ có không ít người dân cũng coi đó là
ngày chiến thắng”, nhà báo Huy Đức bình luận trên Facebook của mình.
Con em ‘chế độ cũ’
“38 năm- Nhà nước của một nửa” của Ngô Minh là bài viết được phát tán khá nhiều khác trên mạng.
Tác giả mở bài nói “Cứ nghĩ đến đất nước từ sau năm 1975 đến nay, đã
38 năm gọi là “thống nhất” nhưng thực tế lòng người chưa về một mối”.
“Thực tế vẫn tồn tại hai loại người: Người phe của cách mạng và người
thuộc phe “ngụy quân ngụy quyền”. Hai “loại người” cùng sống trong một
làng, ấp, xã này khác biệt nhau từ ý thức hệ đến những chế độ chính sách
cụ thể hàng ngày.
“Những phân biệt đối xử như vậy khiến người dân liên quan đến “ngụy
quân ngụy quyền” cứ nghĩ: Nhà nước này là nhà nước của những người cách
mạng, không phải nhà nước của mình. Nghĩa là nhà nước của một nửa,” tác
giả viết.
Bài viết mô tả về sự phân biệt đối xử với “con em ngụy quân ngụy
quyền, những người làm việc dưới chế độ cũ” và cáo buộc điều tác giả gọi
là có một loại “nhà nuớc một nửa khác”.
“Đó là nhà nước ra tay ủng hộ bọn cướp đất của dân, điều động cảnh
sát , quân đội trấn áp nhân dân để cho bọn cướp đất làm giàu như ở Tiên
Lãng, Văn Giang. Ở Tiên Lãng, người nông dân bị hại đứng lên chống lại
bọn cướp thì bị xử tù nặng hơn bọn cướp. Nghĩa là nhà nước là nhà nước
một nửa, nhà nước của quan chức tham nhũng”, tác giả nhận xét.
Phải nói thẳng rằng, 38 năm qua, nhà nước cầm quyền đã không có được
một chính sách xã hội thích đáng để hàn gắn vết thương lòng của dân tộc,
tạo nên sự hòa họp, hòa giải dân tộc, mà nhiều khi còn làm cho tình
trạng bất hòa tăng lên.
Tôi cứ nghĩ, nếu cứ tiếp tục quản lý đất nước theo ý thức hệ
“địch–ta” như thế này thì đến trăm năm nữa người Việt cũng không hòa
giải dân tộc được.
Còn công dân mạng ky tên Phương Bích thì lấy nguồn cảm hứng từ bài
thơ “Đất nước, những năm tháng thật buồn” của ông Nguyễn Khoa Điềm,
Trưởng ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương (2001-2006) để viết bài “Hòa giải
dân tộc cũng là chuyện của người Việt trong nước” vì điều tác giả gọi
là ông Điềm đã “nói hộ tâm tư của không ít người, trong đó có cả tôi”.
“Ít nhất đã có nhiều người ở cả hai phía của cuộc chiến trước đây,
giờ trở thành bạn bè thân thiết qua mạng. Họ đều có chung một khao khát
cho đất nước, sau ngần ấy năm đau khổ vì chiến tranh và ly tán, nay phải
được bình yên và hạnh phúc.
“Tôi tin chả có thế lực thù địch nào bên ngoài, nguy hiểm bằng chính sự tha hóa ở bên trong đang làm mục ruỗng đất nước mình,…
“Chuyện hòa giải không còn là của riêng người Việt trong nước và
người Việt tha phương, mà chính người Việt trong nước cũng cần hòa giải
với nhau. Nếu không cố gắng tìm tiếng nói chung, vô hình chung chúng ta
càng đẩy mình ra xa nhau,” tác giả Phương Bích viết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét