Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

Du lịch mơ

Cô bạn ở VN thư hỏi  Đông này tôi có đi đâu.  Thưa rằng tôi chẳng đi đâu, ngồi nhà tôi mơ mộng một chuyến đi khác nhưng trước hết tôi phải làm việc đầu tư cho chuyến đi ấy, cho nên bây giờ tôi trùm chăn, đi chơi trong mộng.  Và tôi cũng muốn mời bạn đi chơi với tôi sang xứ Nga nơi có Tchaikovsky, một nhạc sĩ viết nhạc nổi tiêng với Swan Lake, The Sleeping Beauty và hơn hết là ca khúc không thể thiếu vào mỗi mùa Lễ cuối năm, The Nutcracker. Nổi tiếng thế nhưng với những vấn nạn tình của đời riêng và ông đã mất ở cái tuổi chỉ mới ...53. (Không biết Nga có tính tuổi ta không nhỉ, chứ không thì đúng như ông bà mình nói 49 chưa qua, 53 đã tới, và ông nhạc sĩ này tử vào cái năm tai họa nhất đời người rồi).





một đất nước mà người ta nói những cô gái Nga có nét đẹp Tây Phương nhưng mang tâm hồn Đông Phương đó bạn ạ, tôi chưa đến chỉ nghe đọc thế thôi, và dù sao thì xem qua cảnh vật của Baikal và tiếng nhạc theo lối chanting quyến rũ này có khiến cho bước chân bạn cũng muốn lên đường hay không?




Có thấy lòng lâng lâng đi theo giọng hát ngọt ngào của người hát ? Tôi không hiểu lời hát nhưng đóan như lối hát đồng quê nói về tình yêu quê hương đất nước của nguời thôn quê Nga.  Mà có lẽ ở đâu tâm hồn con người gắn bó với thiên nhiên quê hương không khác nhau là bao phải chăng?



Thế nhé, hãy thưởng thức một chuyến đi trong... mộng cùng tôi nhé. 

Happy New Year.

Chúc mừng Sinh Nhật




Chúc mừng sinh nhật hai bạn Nguyễn văn Ân và Đỗ Nghị Jan. 1


Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

Cuối năm

Còn mấy ngày nữa là hết năm để sang một năm đánh dấu một thập kỷ chứ ít đâu, mới ngày nào thiên hạ lo lắng sự kiện Y2K sẽ làm thay đổi nhiều điều, là hệ thống điện toán sẽ làm trì trệ toàn thế giới, thế rồi cũng qua, biến cố Sept. 11, 2001 rồi cũng như đám mây mù thổi bay đi những dấu tích của một World trading center của thế giới, nỗi đau của từng gia đình rồi cũng khép lại trong lòng thân nhân của họ mà thôi, nỗi kinh hoàng, chết chóc của Tsunami 2004 cũng trôi theo cơn sóng, đời sống lại tiếp tục đi tới, mọi sự cũng đi qua nhanh như cơn gió thổi, ngày nào còn bé sao mà thời gian ở nhà trường, lớp học lâu thế không biết, ngồi mãi mà chưa thấy mình được làm ... người lớn. 

Bây giờ thì chưa kịp học một trang sách thì mắt đã nhắm nghiền lại, chưa xong cuốn sách thì đã thấy hết năm, thiên hạ lại lo 2012.  Ngày ở mái trường cứ nghĩ không biết mình có sống hết được 1/4 thế kỷ, biết thế nào là thế kỷ khác không? Thế mà sống, vẫn thấy mình chưa ...già, bạn có hỏi tôi có bí quyết gì ư? Chả có bí quyết gì nào hết, cứ lâu lâu xuống Bolsa nhìn những mái tóc vàng, tóc highlight trên những khuôn mặt không còn trẻ là thấy mình còn trẻ chán, khi nào chưa phải nhuộm tóc vàng, tóc highlight gì đó trông giống như con mèo tam thể, là chưa phải ngẫm nghĩ như ông Mai Thảo "Ta thấy hình ta những miếu đền".

Cuối năm, tôi không có một trí nhớ tốt để nhớ mình đã làm những gì và cũng làm biếng đọc lại những gì mình đã viết, đã bảo là để cho gió bay đi mà.  Nói cho đúng tôi chính thức gõ 3 cái blog (cho bạn, cho đời và cho chính tôi) chưa kể những blog phụ không làm chủ, chỉ làm hộ, thì cái blog này tôi gõ ít nhất, thế mà cũng đã thấy ... lắm chuyện quá rồi, sang năm tự hứa sẽ phải in ít  thôi.  Già thì không nên nói nhiều và điều này cũng nên áp dụng cho blog, không nên gõ linh tinh, và nếu bạn thấy tôi gõ nhiều quá thì cũng tại bởi cứ nghĩ mình chưa... già đó thôi, xin bỏ qua cho tôi nhé nếu tôi có vụng về đa (vô tích) sự.

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

Đàn ông

Tôi có một tuần rất bận rộn vì hai người đàn ông, đúng, một người là đã đủ mệt huống gì tới hai người phải không? Cứ chạy đi chạy lại dọn dẹp cho hai ông, lo cho hai ông ăn uống, sợ hai ông đói khi hai ông vất vả ở nhà hai ông.  Lâu lâu lại phải gọi báo cho ông này biết tôi đang ở nhà ông kia, nếu không ông sẽ hỏi tôi đang ở đâu, may là hai ông cùng ở trong một thành phố, trên một con đường, chỉ không cách nhau một bờ dậu, thế cũng đủ khổ cái thân (già) của tôi rồi.  Dù rằng hai người đàn ông ấy cũng rât lo lắng cho tôi, không cho tôi cầm xách cái gì nặng cả, thế mà cuối tuần, giờ này về nhà tôi nghĩ mai tôi phải ngâm chân tay vào mấy hũ cream may ra mới đỡ hết sần sùi. 

Hết một tuần trôi qua chỉ lo cho hai người đàn ông, để đến giờ này mới có thời giờ ngồi nghe Susan Boyle hát từ cái CD đầu tiên của cô, thả đi cái bong bóng cho nó bay đi.

Có lẽ bạn sẽ hỏi tôi sao tôi có đến hai người đàn ông phải không? Khi người ta ai cũng chỉ có một còn lo ... không nổi.  Ấy là Trời cho tôi đó chứ, nếu kể một người mà đời cho thì là ba chứ không phải hai. Hai đây là hai ông... con của tôi đó bạn à, gọi thế cho nó oai chứ "oải" thí mồ.  Ai nói lo cho đàn ông mà nhàn thì kể cho tôi nghe với nhé. 
Nói cho vui vậy thôi, lo cho ông "lớn" có khi thì khổ, chứ ông "con" thì đó là hạnh phúc trời cho đó bạn à. 

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

Mừng sinh nhật

Năm nay ăn Noel xong là không thể quên sinh nhật ông bạn học Nguyễn Hữu Lễ, sao mà mấy chục năm trước ông lại làm khổ bà cụ ông vào ngày này chứ :-), chắc là để tranh quà Giáng Sinh (?)
Chúc mừng sinh nhật bạn Lễ Dec. 25.


Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Nửa ngày lương

Phải nói cái tháng này những câu chuyện về chó không/chưa hề chấm dứt đối với tôi,bởi vì sáng ra cái tựa báo trong Yahoo "Polluting pets: the devasting impact of man's best friend", đại khái là "những con vật nuôi trong nhà làm ô nhiễm: Sự tác động tai hại của người bạn thân nhất của con người.

Vales, nhóm người ở trường đại học Victoria của thành phố Wellington cho biết chó lớn vừa vừa ăn khoảng 164 kilos thịt chưa kể 95 cân cereal . Mà nếu phải sản suất ra từng ấy lượng ăn cho chó thì phải cần dùng tới một con số khá lớn đất và sản xuất cho chúng ...chó ăn.

Đấy là chó xứ Mỷ, Tây chứ chó VN thì cứ như cái emai mà tôi nhận được tuần trước thì chó VN ăn thức ăn đặc biệt hơn. 
Vì sự nghiên cứu nói ở trên mà người ở New Zealand (Tân tây lan, không biết có phải dịch thế không) đã cho phổ biến cuốn sách "Đã đến lúc ăn thịt chó:.....", nghe mà giật cả mình.  Thế này thì mấy người ăn thịt chó ở Trung Quốc,  Đại Hàn, Phi hay Việt Nam, hay còn cái xứ nào nữa mà tôi chưa được nghe đến, hẳn là mừng, họ sẽ mua cuốn sách về dán ở cửa hàng để "khuyến khích" nguỵ biện cho những người ghé thăm cửa hàng.  Thật ra nếu những con chó ở VN dùng thức ăn thiên nhiên của Trời cho, thì chúng đâu có (gián tiếp) làm ô nhiễm môi trường, thế mà sao chúng bị đem đi làm thịt, trong khi mấy con chó ở bên Mỹ hay Âu, làm ô nhiễm như thế thì lại được cưng như trứng hứng như hoa,  may người cổ võ ăn thịt chúng ở xứ mới thành lập ấy, nếu mà ở Mỹ thì chắc là sẽ lên đoạn ...đầu đài về tội xâm phạm thân thể của "pets".
Và cũng may là cái tin này tới thì tôi không ở VN, chứ không thì tôi mất cái job trông ... chó như ngày hôm qua, này nhé, sáng qua tôi phải dậy sớm vì có lời căn dặn "mẹ phải đưa nó đi sớm, hôm trước con tới trễ 5 phút họ không nhận", thế là sáng qua tờ mờ sáng tôi thức và vào phòng con để ... xin bồng chó nó đi ra văn phòng bác sĩ thú y.  Ai dè nó lại bảo mẹ đi sớm quá, mẹ ngồi chơi nửa tiếng nữa hãy đi, thế là lại ngồi ...chơi sáng sớm.  Đến giờ, tôi vác chó đi , tới nơi nó làm tôi xấu hổ vì nó, nó nhỏ hay sợ mỗi khi có chó khác hay người lạ vào.  Nó "tè" tùm lum làm tôi phải xin giấy chùi nhà cho họ liên tục, có bà còn cười xoà chọc quê tôi, bảo "professional accident " nữa chứ.  Tôi lại bị dị ứng thế là cứ hắt hơi liên tù tì trong khi ngồi ...ôm đống giấy chờ, cuối cùng sau gần hai tiếng thì ký giấy tờ gửi Nacho lại, rồi chiều tới đón, tà tà đi làm chuyện khác. Chiều về tôi báo cho con tôi biết tốn kém chuyện đưa chó đi "nó làm mẹ xấu hổ, con phải huấn luyện nó đi". Con trai hẳn là thương mẹ nhọc nhằn xấu hổ vì con chó của nó, suỳ ra cho mẹ 7 tờ, trả tiền cho chó, cho mẹ sửa xe luôn, tôi nói còn dư, nó nói mẹ cầm luôn đi.  Ôi chao chả bù tôi làm có mấy tiếng mà bằng đi làm cả ngày, lại tiền không thuế nữa chứ. Cho nên nếu cổ vũ cho thiên hạ ăn thịt chó thì tôi làm gì kiếm ra tiền dễ vậy hả trời.  Tác hại cho môi trường ra sao không rõ nhưng cho con người là... tôi là thấy rõ ràng nhất rồi, tương lai người ta nghỉ hưu về trông... chó mà doạ nhau thế thì nguy hiểm quá, cho nên tôi cứ cho Reha Huttin, trong bài báo nói rất đúng: "the human impact of eliminating pets would be equally devastating. Pets are anti-depressants, they help us cope with stress, they are good for the elderly", lúc này tôi chẳng có depression tí nào và nhất định chưa thể là... elderly được :-)

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Không đề

Năm nay tôi gia nhập đám đông đi shop vào giờ phút gần cuối cho những món quà của Giáng Sinh, tính tôi thường cẩn thận đi mua từ Hè, nhưng năm nay đã giao hẹn với các em tôi là phải bốc thăm để mỗi người chỉ mua một món cho một người, mấy cô em la ầm lên là các cổ đã đi mua từ Hè rồi, thế là tôi tính tiết kiệm cho mấy cổ thì mấy cổ đã tính kỹ đi mua sắm từ thời tám tổng nào rồi. Còn sót lại một mình tôi chờ list chả thấy list nên mới đi mua chậm chạp, lang thang chả biết mua gì, cái tật đi vào chốn đông người là tôi hoa cả mắt, nhẩm trong đầu còn thiếu ai, mua cho con trai thì khó quá, chả lẽ lại mua mấy thứ lẩm cẩm nó đã có thể tự mua cho nó, mua mấy thứ không đúng style còn bị chê nữa là, cho nên vào tiệm sách mua gift card cho cháu rồi chân lang thang thế nào vào hàng nhạc, nhìn thấy CD của Susan Boyle, người phụ nữ suýt trúng giải Idol của Anh với giọng hát trong trẻo cao vút, nhìn vào CD những bản nhạc rất đáng nghe lại với giọng của cô, dĩ nhiên tôi cũng vác vào chỗ để cho mình nghe thử, nghĩ đến ông con trai chả hiểu ai bầy cho nghe mấy cái CD nhạc "quê hương" của Việt Nam, lời điệu chả ra làm sao cả.  Chắc là lời dễ hiểu cho anh chàng nên cứ thế mà nghe, cho nên tôi chọn cho nó món quà âm nhạc năm nay, một CD cho nó xong lại nghĩ mình cũng muốn nghe mà chả lẽ chờ nó mở quà rồi lại bảo con copy cho mẹ ư, thì quê quá, thôi thì "one for you and ... one for me" Cứ thế mà loay hoay ra tới quầy trả tiền là ... chóng mặt.  Thì đúng rồi nào có phải là vào tiệm nhạc VN rồi bưng ra cả rổ vì chỉ có 2 đô một CD đâu.

Trong khi chờ đợi món quà âm nhạc thì tôi cho tôi nghe đỡ nghe lại Andrea Bocelli hát Les Feuilles Mortes.  Người ta hay nói đôi mắt là cửa sổ của linh hồn, không nhìn thấy đôi mắt Andrea, nhưng qua cách diễn tả cuả Andrea, cũng đủ "thấy" được sự diễn đạt đầy xúc cảm của người ca sĩ, họ nhìn thấy không bằng đôi mắt mà bẳng cả tâm hồn của họ và truyền đạt đến người nghe bằng giọng hát không phải qua đôi mắt họ phải không?
Cho nên đôi mắt đã chắc là cửa sổ của linh hồn đâu (?)



Gõ xong blog này chẳng biết gọi nó là gì, nhưng muốn tặng cho những người có cùng sở thích nghe nhạc, và đặc biệt ngồi băn khoăn có nên tặng người (cũng yêu nhạc) mới "chỉnh huấn" tôi hôm nay cũng bởi cái chuyện ... chó.:-), hay là ghi "to everyone but you" :-)

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

Chihuahua


Lôi ra mấy tấm card để viết, phải cố gắng làm sao năm nay phải gửi trước cho người ta thế mà ngồi một chốc lại tự nhủ thôi để mai gọi cho người ta, chứ một năm viết một lần rồi lại bận lòng người nhận. Vả lại lúc này đầu tôi đang lẩn quẩn cái chuyện.. chó mấy hôm trước. Số là tuần này đọc báo địa phương thông báo số lượng chó nhỏ loại Chihuahua lên quá cao ở tiểu bang California, khiến Cali không thể kham nổi, nếu không có tiền nuôi thì phải giết chúng, tin loan ra thế là lập tức các hội từ thiện súc vật ở các tiểu bang khác vận động đồng bào của họ xin nhận nuôi, các tiểu bang miền Đông thì thiếu... chó mà Cali thì dư (chả lẽ vì thế mà xẩy ra chuyện email về chó, khổ thế). Tin cho biết 25 con chó đầu tiên sẽ được đưa lên máy bay về miền Đông, mà điều này mới thấy là làm chó ở Mỹ sướng thế, mình đi đâu có một mình chứ mỗi con chó này bay đi thì có một người đi theo, tiền vé cho người "cận vệ" và chó đã được hội thiện nguyện trả cho hết chi phí, trời ạ, tôi mà biết tin này tôi cũng xin làm ... cận vệ cho chó, dù tôi chẳng mấy thích ôm hôn hít mấy con chó tí nào cả, nhưng mà cứ bay đi chơi với.. chó thì cũng chịu. Chó tôi nuôi thì tôi quí nhưng cái vụ mà đưa mặt cho chó ... hôn là không có tôi trong đó. Cô em tôi thì còn quá cỡ, lúc nào cũng xưng hô với chó như là cha mẹ không bằng khiến ai cũng phì cười "hả , hả con muốn gì, để mẹ dắt đi ra ngoài nhé, không thì ra bố, bố bế em đi", trời nghe mà không bể bụng ra thì thôi. Lần đầu nghe cô xưng hô như thế, bà mẹ chồng cô cười tí nữa ngã ra khỏi ghế, còn tôi thì cứ thắc mắc ai lại chế ra cái vụ "cha mẹ cho chó" bao giờ vậy không biết.
Trở lại chuyện chó nhỏ Chihuahua đó, mới thấy xứ người ta quí súc vật ra sao, mới tuần trước thôi ở thành phố tôi có ông nào đó chó ông đẻ nhiều quá, chắc ông không thể chăm sóc nổi tính đem vào rừng thả cho đi hoang, bị người ta bắt gặp, kêu cảnh sát, chả biết cảnh sát truy thế nào mà tìm ra thủ phạm là ông ta, thế là phải vào tù chờ ngày xử vì hành hạ súc vật và còn bị đóng phạt 15 ngàn đô nữa chứ.
Nói cho đúng thì tôi cũng là chủ phụ một con chihuahua 14 năm chứ có phải ít đâu, từ khi nó còn thơ mấy tuần đến khi trở thành một cụ già 14 năm tuổi. Chẳng qua con tôi khi bé bị chó vồ nên sợ chó đến xanh mặt mỗi khi ra đường. Thấy chó là chúng vội băng sang đường khác, mãi đến khi lớn thì chỉ còn cách mua con chó nhỏ để chúng nuôi cho hết sợ, quả nhiên chúng hết sợ chó và yêu chó vô cùng, dĩ nhiên là chúng đưa cả mặt cho chó.. hôn mà không sợ gì hết. Thân thiết thế đến khi chúng vào đại học thì nhường lại con Tôtô cho tôi chăm sóc, thế là ngày ngày đi làm về tôi và chó ngồi cạnh nhau, an ủi nhau những ngày tháng hai anh chủ của nó vắng mặt. Sáng tôi đi làm, nó ngồi trong giường nó trông ra cửa không thèm nhúc nhích, còn chiều tôi về thì nó đã đứng rung chuông cổ mừng ngay cửa chờ tôi. Tội nghiệp nhất là về già nó bị tiểu đường , mắt nó bị mù nhưng nó vẫn biết đường đi ngõ vào, biết chủ đứng ở đâu để chờ. Cho nên hai ngày sau Thanksgiving cách đây mấy năm, nó nằm liệt không ăn uống. Tôi đành gọi hai anh chủ về nói lời giã biệt, lạ thay nó đứng dậy vui mừng bước đi. Con tôi mang nó vào phòng mạch bác sĩ thú y để tiễn đưa nó, vì nó đã quá đau đớn, gầy sộc đi chỉ còn da bọc xương.
Chiều về, tôi thấy hai anh chủ mắt mũi đỏ hoe, hỏi sao, đã xong và con tôi nhờ họ thiêu nó. Tưởng đâu thiêu thì thôi, ai dè tuần sau nhận hai cái thiệp chia buồn rất trịnh trọng, một của văn phòng và một của nhà quàng kèm theo cái hộp gỗ rất đẹp, mở ra thì là gói bột. Thì ra họ gửi lại tro tàn của Tôtô cho chúng tôi. Người ta làm cẩn thận thế, con tôi bảo đã trả tiền để chọn cái hộp đẹp nhất cho Tôtô, cho nên tôi vẫn phải để nguyên trong đó, chả dám vất đi đâu. Đã mấy năm qua rồi, lâu lâu lại tưởng như nghe tiếng chuông cổ của nó ở đâu đấy. Bây giờ con tôi đã lại có con chihuahua khác, Con Nacho không ngoan bằng con cũ vì nó không được hai anh chủ mang đi học ở trường như con trước, có nhắc nhở con tôi phải lo dậy nó thì nó bảo "mẹ à, con chó này nó là illegal, nó "mất dậy"". Một hình thức nuông chiều lười biếng của chủ. Con tôi cứ dụ tôi mang về nuôi vì nó nghịch ngợm quá, nhưng tôi từ chối vì "mai đây mẹ về hưu thì mẹ trông cho chứ bây giờ mẹ còn ... lo đi chơi", trông nó thì suốt ngày ở nhà với nó thì còn đi đâu được nữa.

Nhắc đến chó mới nhớ những người bạn tôi đã không khỏi lo lắng email và phone cho tôi đủ điều về sự kiện "Ngày 13 của tôi" vừa qua, khuyên tôi đủ điều, ai cũng tưởng tôi sẽ khóc nhè nên lo. Có người còn khuyên một cách rất "kỳ thị... giới tính" là quên đừng nhớ tới... đàn bà nữa chứ. Coi bộ khuyên kiểu này thì hơi (bị) khôn. Nhưng có như thế, tôi mới biết tình bạn là ở đâu, phải không? Cám ơn những người bạn của tôi.

Cho nên tôi đã không viết card mà dành thì giờ gõ linh tinh kể chuyện cho bạn nghe và chúc các bạn một mùa Lễ Giáng Sinh đầy Bình an và Hạnh phúc

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

Bài hát mùa Đông

Merry Christmas and Happy NewYear !!!

Winter Song



Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

Chúc mừng Giáng Sinh

Lời chúc mừng Giáng Sinh của Ngọc Anh gửi đến các bạn

Ngọc Anh và các bạn ở Đà Nẵng

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009

Ngày 13 của tôi

Hôm nay đúng là ngày 13 "xấu xí", cơn mưa vừa tạm dứt sau hai ngày mưa như trút nước, những con đường ở thành phố quận Cam làm tôi nhớ tới cái clip diễu với câu hát nhại "Hà Nội muà này lắm những cơn mưa" với những hình ảnh ngập lụt.  Để tôi bỗng nghĩ quận Cam ở Mỹ cũng có khác gì, nhưng may mắn là chỉ khi cơn mưa dứt thì đường phố trở lại bình thường.  Nhìn ra sân hàng rào như đang... cháy, khói bốc từng cơn, hoá ra sau cái lạnh bây giờ nắng chiếu vào hơi nước bốc lên cuồn cuộn như những làn mây mỏng.  Trời đất là thế, cứ mưa rồi nắng cũng là điều tự nhiên, chỉ là lòng mình có xao xuyến hay không?

Buổi sáng của tôi lẽ ra là rất đẹp khi sau "cơn mưa trời lại sáng", thế mà đọc cái email, dù không muốn nghĩ , không muốn nói vài ba câu cũng thấy bực mình.  Cái email nhân danh "bạn bè" để thông tin với lời lẽ khích bác thiếu tế nhị đầy tính cách kỳ thị.  Không hiểu chủ ý của người gửi là như thế nào, để thông tin? về một điều mà ai trong thế hệ bạn bè người gửi cũng đã rõ, tôi tin  ai trong bạn học tôi, ai cũng đã hiểu rất rõ giá trị của "the man's best friend" như thế nào, và cũng không ai có thể nhẫn tâm ngồi vào bàn nhậu để ăn những món ăn những như thế, và nếu để thông tin thì có cần phải "châm chích" những câu như đầy tích cách miệt thị tới một thiểu số của cộng đồng "công giáo Bắc Kỳ 54" không? Tôi tin không phải ai ở khu ông Tạ ngày xưa như trong thư mô tả đều ăn thịt chó, và cũng không phải là người "công giáo", cứ nhìn nhan nhản những con vật tội nghiệp đang bị xẻ ra đâu đó như trong hình gửi thì có  cần phải là người công giáo từ khu ông Tạ đâu?   Nhắc lại một hình ảnh quá khứ với lời lẽ "chắc nịch" như thế có ích gi giữa bạn bè không nhỉ?  Chưa kể lời ví von giữa thức ăn của con chó VN và người ăn .. thịt nó, cũng như nó.

Đọc bức thư làm tôi nhớ lại bữa ăn hôm qua, ngồi nghe những người đàn ông ngồi kể chuyện, một ông kể lại chuyện ly dị của ông, ông kia bảo "ai bảo mày lấy người Huế, cho mày chết", tôi đã không chịu nổi lời phán đóan chắc nịch của người đàn ông còn đầy tính cách kỳ thị địa phương như thế, người đàn ông  cho rằng ông đọc rất nhiều sách, ông có đầu óc phóng khoáng tự do, thế hệ hippy ngày xưa đó ư?  Có lẽ đất nước này chỉ có thể một lòng để xây dựng đất nước khi những con người VN ấy, không còn tính kỳ thị địa phương, bàn tay có ngón dài ngón ngắn, ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, nhưng không thể vì thế mà áp đặt tất cả mọi điều không tốt cho cả một cộng đồng.

Cái hay cái đẹp có thể là của mỗi miền, nhưng những cái xấu xin hãy nhớ không có của riêng người Bắc, Trung, Nam  mà chỉ có của (chung) con ngưòi Việt Nam xấu mà thôi!, phải không?

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Chúc mừng sinh nhật

Chúc mừng sinh nhật hai bạn Lê thị Mai và Nguyễn Thanh Lộc Dec. 10.

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Lại chuyện... nhạc

Giữa một ngày thật bận rộn lại có chuyện vui cho vơi áp lực của đời sống. Chẳng là tôi chờ đợi hai cái CD nhạc của người bạn gửi tới, tôi đã dặn ông đưa thư là tôi đang chờ thế mà ông đưa thư già lẩm cẩm, thư tới ông không nhớ tên tôi, ông ngâm luôn cả 10 ngày trời, cuối cùng ông lại giao cho phòng Human Resource.  Ông già đưa thư vốn đã quen biết ông biết rõ tên tắt tôi hay viết ra sao, thế mà nhìn cái phong bì thư mà người gửi thì cũng làm biếng hay ngây thơ mà ghi y chang tên tắt của tôi, thế là báo hại ông đưa thư không nhớ là ai vì tôi thì vốn ghi tên bằng chữ thường còn người gửi thì lại viết hoa, mà viết hoa thì người ta tưởng là một công ty hữu hạn nào đó.  Ông đưa thư sợ có "chất bột trắng" hay sao đó, nên giao cho tổ chức họ nghiên cứu.  Và cũng vì thế mà cô nhân viên lại cứ tưởng một "người ái mộ bí mật" nào đó tặng cho cô hai đĩa nhạc cho cô  tha hồ nghe cả tuần này.  Mãi đến khi tôi nhớ ra vội viết email hỏi ông đưa thư, là thư tôi sao chưa tới, ông mới nhớ ra và đi đòi cho bằng được, từ chỗ ông tới chỗ cô nhân viên chỉ có vài chục bước nhưng ông phải đi suốt buổi sáng mới đòi được món quà đi lạc cho tôi.  Ông trở về cười toe, rồi nói tại ông nhìn chữ viết hoa ông tưởng cái hãng nào chứ.  Thật là tai hại, may mà ông còn tìm ra được để giao cho tôi, làm cho tôi có một ngày vui vì nụ cười cầu tài của ông và món quà suýt nữa bị mất tích.  Thôi thì coi như món quà Giáng Sinh đến sớm cho tôi vậy nhé, có lẽ nhờ muà lạnh trời tắt nắng sớm, bạn tôi chắc hết chuyện làm mới nghĩ ra chuyện "burn" mấy cái CD nhạc cho tôi nghe. Chứ mà có nắng thì bao giờ có chuyện CD đi lạc chứ nhỉ. 
Và tôi cũng sẽ có việc làm là học lại cái món sinh ngữ vốn khá mà giờ thành dốt, một chữ cũng không còn nhớ.  Thí dụ nghe Aline có câu
"J'avais dessiné sur le sable" thì 10 lần như một tôi nghe ra làm sao cứ thành "giờ về đi ciné... " thế có chết không cơ chứ.  Cho nên bạn tôi biết tôi dốt muốn cho tôi  nghe (vưà học) suốt một đời sau đó mà, phải không?


Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Nhạc


Trời thì lạnh nằm co ro trong chăn nghe mấy bản nhạc Andrea Bocelli hát, do là người bạn thấy tôi nghe Andrea Bocelli hát cho nên chia cho tôi mấy bài nữa để nghe. Khiến cho tôi có thêm có thêm việc là tìm tòi dịch mấy bản nhạc ra để nghe coi có thấm tí nào không?

Kể ra nghe nhạc ngoại cũng giúp cho mình cách học sinh ngữ đó chứ, hmm, coi bộ đây có thể là một "hobby" mới cho tuổi... già.  Tôi có vài điều rất dở về những gì liên quan tới nghệ thuật là coi phim không nhớ tên tài tử, nghe nhạc không nhớ lời, đọc truyện không nhớ chi tiết :-), cứ "vô tư" đọc rồi "vô tư" quên, cho nên cứ nghe đi nghe lại may ra nhớ được vài điều, cũng là điều cần tập cho trí nhớ phải không?

Chả trách trong  nhóm phụ nữ đi du lịch cùng, hầu như ai cũng bắt đầu đi học hát, bắt đầu một niềm vui mới cho nửa đời sau.  Nơi đây không có lớp dậy nhạc chứ không thì chắc tôi cũng xin ghi tên học thanh nhạc, để làm gì ư ? Để về ngâm nga may ra thuộc mấy câu nhạc cho khỏi quên, chứ không mới đây mấy ông  cùng làm việc truyền thông, gửi cho mấy cái link, ông bảo vào mà nghe boss ông hát, tôi tưởng là trưởng phòng ông hát , hỏi lại sao không thấy ai hát cả, ông mới giải thích cho tôi nghe là "boss" là người quản lý đời các ông bao nhiêu năm nay đó thôi. Thì ra thế.  Nói một nửa đời chưa đủ, nửa đời sau phải học hát, đi đâu còn có người xách túi cho, chứ cứ im ắng suốt cả đời là hỏng kiểu, phải không?

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Tĩnh

Có buổi tối như hôm nay, nghe  bản nhạc La Voce Del Silenzio (The Voice of Silence) trong đêm đem lại chút bình an, thôi cứ nghe lời Ý rồi nghĩ sao thì nghĩ, chứ đọc bản dịch tiếng Anh sao mà tôi nghĩ chắc Google dịch hay sao đó dở ơi là dở, dù sai sót chắc cũng không là bao.
Cứ cái kiểu như tôi thì chắc tôi còn lâu mới có duyên tới đất Phật chiêm ngưỡng như cô bạn học sắp sửa có nhân duyên đi viếng.  Phải là người Phật Tử thuần thành như cô bạn chứ như tôi suốt ngày chỉ tìm sự yên lặng của tâm  mình trong nhạc "tào lao vớ vẩn" chứ có nào đọc kinh kệ gì đâu cơ chứ.:-)

Gõ thêm,
Tặng cô bạn vừa bảo tôi "sao độ rày nghe nhạc nhiều thế", không phải thế đâu, vẫn nghe chỉ không mời ai nghe chung, chỉ là độ rày chịu khó mời bạn nghe cùng đó thôi, nghe bạn than buồn, than già, than làm biếng, cho nên mới mời bạn nghe nhạc giải khuây. Và cũng vì thế nên "chăm chỉ" phóng dịch luôn bản nhạc của người ta ra tiếng Việt theo ý của blogger như sau, đừng cười nhé, mai đây về hưu học tiếng Ý, thì có thể chính xác hơn :-)
Đừng bảo ngươi ta yên lặng (thiền) thì thấy Phật, thấy Chúa, còn mình tĩnh thì chỉ thấy ...người.


 

Tiếng nói của yên lặng:


Em biết không anh muốn được yên lặng để suy tư , 
anh nghe giọng nói nào trong anh từ nỗi lặng yên.
Chúng trở lại và rất sống động, 

anh nghĩ đến cái chết bây giờ.
Và những người anh yêu qúi

từ biển yên tĩnh kia là những ngọn sóng
trong mắt anh và những gì anh nhớ trong biển yên.  

Anh nhớ em nhiều hơn

Có những điều trong yên lặng
Anh không hề trông đợi bao giờ
Anh muốn nghe giọng...

thình lình anh nhận ra trong yên lặng 

có hình ảnh những gì em đã nhạt phai

và anh cảm thấy tình yêu
Anh nhận ra em trong trái tim anh, 

chiếm cả trái tim anh.
Em không mất gì cả
Em đã không mất gì
Em chưa hề biến mất bao giờ

Anh muốn được lặng yên một chút
để suy tư em biết không
nhưng có những điều trong yên lặng
anh không hề trông đợi bao giờ
anh muốn nghe một tiếng nói....

thình lình anh nhận ra trong yên lặng 

có hình ảnh những gì em đã nhạt phai

và anh cảm thấy tình yêu
Anh nhận ra em trong trái tim anh, 

chiếm cả trái tim anh.
Em không bao giờ  phai mờ
Em không bao giờ  phai mờ
Em không phai mờ bao giờ



La Voce Del Silenzio :


Volevo stare un po' da solo
per pensare tu lo sai…
ed ho sentito nel silenzio
una voce dentro me…
e tornan vive tante cose
che credevo morte ormai…

E chi ho tanto amato
dal mare del silenzio
ritorna come un'onda
nei miei occhi,
e quello che mi manca
nel mare del silenzio
mi manca sai molto di più…

Ci sono cose in un silenzio,
che non mi aspettavo mai,
vorrei una voce…

Ed improvvisamente
ti accorgi che il silenzio
ha il volto delle cose che hai perduto
ed io ti sento amore,
ti sento nel mio cuore,
stai riprendendo il posto che
tu non avevi perso mai,
che non avevi perso mai,
che non avevi perso mai…

Volevo stare un po' da solo
per pensare tu lo sai,
ma ci son cose in un silenzio
che non mi aspettavo mai,
vorrei una voce…

Ed improvvisamente
ti accorgi che il silenzio
ha il volto delle cose che hai perduto,
ed io ti sento amore,
ti sento nel mio cuore,
stai riprendendo il posto che
tu non avevi perso mai
tu non avevi perso mai
tu non avevi perso…
tu non avevi perso mai.


The Voice of Silence:


I wanted to be a little 'alone
to think you know ...
and I have heard in the silence
a voice inside me ...
they return and live so much
I thought death by now ...

And who I loved so much
from the sea of silence
returns a wave
in my eyes,
and what I miss
in the sea of silence
I miss you know much more ...

There are things in silence,
I did not expect ever
I would like a voice ...
And suddenly
you realize that the silence
has the face of what you have lost
and I will feel love
I feel you in my heart,
taking up the place
you did not lose anything,
who had not lost anything,
that you had never lost ...

I wanted to be a little 'alone
to think you know,
but there are things in silence
I did not expect ever
I would like a voice ...
And suddenly
you realize that the silence

has the face of what you have lost,
and I will feel love
I feel you in my heart,
taking up the place
you did not ever lose
you did not ever lose
you did not lose ...
you did not lose ever.


Thứ Ba, 1 tháng 12, 2009

Cuối ngày

Một ngày rất bận rộn sau mấy ngày nghỉ, ăn với uống, dù không ăn một miếng gà Tây nào, cũng chỉ muốn ngủ và ngủ cho hết muà Đông. Tưởng tượng đang nằm trong chăn ấm mà phải vùng dậy "bò" ra đường khi trời còn trăng, thì có khổ không cơ chứ. :-(

Chiều về, đã thế cả khu lại bị cúp điện, cơm không có mà ăn, computer bị shock hay sao đó, bật mãi thì chạy mà "cửa sổ" không thấy bật lên, tức mình hay là mấy ông nhà đèn làm "shock" cái máy của mình.  Mở ra thì chỉ thấy dây và dây thôi thì cầm cái bình không khí xịt một vòng rồi... cầu nguyện cho nó bật lên để đến cuối tuần, sau khi save files rồi hãy đòi tiền mua máy mới vậy. May quá, thế mà nó chạy lại, cũng chả hiểu tại sao, nói kiểu này thì mấy ông lại bảo thì nó giống... phụ nữ, cứ như có người bạn mới than là "cô con gái đúng là khó hiểu như... phụ nữ", nghe cứ buồn cười làm sao, thấy cũng vất vả cho một đời đàn ông, bao nhiêu năm chưa chắc hiểu được vợ, giờ tới con gái, hi hi.  Cũng đáng đời cho mấy ông hay tuyên bố "yêu hết cả nửa dân số trên thế giới" vì thế mới bị đoạ! 
Nói đùa cho vui khi trăng đã tỏ, không biết ngày đã qua rằm hay chưa. 
Thôi bỏ vào đây bản nhạc cô bạn mới gửi cho nghe để mời cả làng cùng xem, cậu nhỏ có giọng hát hay và lời hát thì thật là cảm động.


Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog