Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Autumn leaves - Richard Clayderman



Rồi bỗng nhiên nhớ lại cái email của bạn bè hôm trước, bỗng nhiên nghĩ, ở đâu rồi dù trong lớp hay ngoài cửa, vẫn là tôi - một mình.
Để có lúc nhận ra dù cố gắng cách mấy, không phải ai cũng muốn chia xẻ với mình, dù là người có lần gọi nhau là "bạn".
Vì thế mà buồn khơi khơi, như đi lang thang trong khu vườn không người trò chuyện. Để biết đi cả đời từ cửa lớp ra đến ngoài ...đời có được một người bạn tri kỷ không phải là dễ.
Xem lại đoạn video mà nhớ ngươi đã tặng cuốn video như thế, bây giờ cũng chẳng còn "hỏi thăm" nhau. Cho nên phải nói thời buổi này "một thời là bạn, một thời để nhớ". Chấm hêt!!!

Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2009

Đọc net

Hôm nay đọc được một truyện ngắn thời học trò của tác giả Trị Chi trong cuốn Gia Phả, phải mời các bạn cùng đọc cho vui cuối tuần, biết đâu lại chẳng có người bâng khuâng nhớ lại một thời xa xưa, và có người có thể bồi hồi nhớ lại cô hàng xóm bây giờ đang là "mình ơi" của mình chẳng hạn (tỉ như ông "bí thư" lớp, chả hiểu sao ông lại có cái chức vụ này chứ hồi xưa lớp tui làm gì đã có cái "chức" ấy)

Và nếu ai đang tận hưởng hạnh phúc thì cũng đừng quên đọc bài viết trên giường bệnh của Phạm Chi Lan, cô từng một thời là chủ biên tờ báo điện tử đầu tiên ở hải ngoại. Cô mất đi ở số tuổi còn quá trẻ khiến cho tôi một người đọc chăm chỉ trang báo của cô ngày ấy cũng thấy bồi hồi như mất đi một người thân quen, dù chưa bao giờ tôi thư cám ơn cô về trang báo. Đọc cô để thấy thế nào là hạnh phúc, mà dường như hạnh phúc bao giờ cũng ngắn, rất là ngắn. Tôi có thể tràng giang đại hải về chuyện này, nhưng thôi tôi để dành cho blog riêng của tôi, ở đây là blog lớp, nói tào lao các bạn lại cười cho...thối mũi (của tôi).

Và tình cờ tôi tìm thấy bài đọc "con cọp" khá vui này của các cụ, cũng liên hệ tới mấy chuyện "mình ơi" ở trên. Bao giờ mấy người bạn tôi sẽ chia xẻ được như các cụ ở đây nhỉ, hay lại đợi khi sắp mua ...6 tấm thì mới hết hèn, ý quên mới can đảm viết ra, (xin tha lỗi, bởi nhập tâm câu của cụ Tô Hải) . Mong thay, kẻo già hết cả rồi chả biết ai sẽ là người còn được đọc tâm tình của bạn học ngày xưa nhỉ.

*

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

Sinh nhật Ánh Tuyết

Gõ bài thơ này nhân dịp sinh nhật Ánh Tuyết, chúc mừng bạn,
Chúc bạn một ngày thật vui!!!

i carry your heart with me
by E. E. Cummings

i carry your heart with me (i carry it in my heart)
i am never without it (anywhere i go you go,my dear; and whatever is done
by only me is your doing,my darling) i fear
no fate (for you are my fate,my sweet) i want
no world (for beautiful you are my world,my true)
and it's you are whatever a moon has always meant
and whatever a sun will always sing is you

here is the deepest secret nobody knows (here is the root of the root and the bud of the bud
and the sky of the sky of a tree called life;which grows
higher than the soul can hope or mind can hide)
and this is the wonder that's keeping the stars apart

i carry your heart (i carry it in my heart)

anh mang trái tim em

Anh mang trái tim em (trong trái tim anh)
không bao giờ rời bỏ trái tim em (ở bất cứ nơi nào anh đến cũng có em, em ạ; và bất cứ điều gì anh làm
là do em, em yêu dấu)
Anh e rằng
không có định mệnh nào (vì em là định mệnh của anh, em yêu dấu) anh không muốn
thế giới nào (vì em xinh đẹp là thế giới của anh)
và những ý nghĩa của ánh trăng đều là em
và những gì mặt trời luôn ngợi ca, ấy chính là em

Nơi đây điều sâu thẳm bí mật nhất không ai biết (đó là rễ của những cội nguồn, và mầm của những mầm
và bầu trời của đỉnh ngọn cây đời; mọc cao
hơn tâm hồn có thể vươn tới hay trí nhớ có thể dấu)
và đó là điều kỳ diệu đã giữ cho những ngôi sao không nhầm lẫn

Anh mang trái tim em (trong trái tim anh)

tiếng Việt bởi ltd

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2009

Chuyện giải trí đầu tuần

Mới gõ chuyện giải trí với "thư giãn" , tôi mới nhớ tới câu chuyện sáng nay, người bạn gọi tôi hỏi:
"Ê, có biết xứ nào sản xuất nhiều vũ khí nhất thế giới không?"
Hỏi ai không hỏi, hỏi người chưa cầm súng ống bao giờ thế mà cũng hỏi.
"Xứ Nga hả"
"Ở Mỹ mà trả lời.. ngu quá"
"Mỹ là xứ sản xuất vũ khí nhiều nhất thế giới, nước nào thứ nhì?"
"Nga hả", tôi tò mò đáp.
"Không phải, thế xứ nào thứ ba, cứ đi hỏi đi không ai biết đâu"
Ừ thì đúng, ai mà biết, tôi nghĩ trong bụng, bởi tôi nghi mấy câu hỏi có bẫy lắm.
"Xứ nào, Bắc Hàn hả?"
"Ý, là thứ nhì, Nga là thứ ba chứ xứ nào" Thế là người bạn giải thích cho tôi là không ai biết xứ này sản xuất vũ khí hàng thứ 2. Nghe giải thích mà sao tôi vẫn nghi ngờ câu giải thích quá, hay là người bạn tai quái của tôi đang nói tới một thứ vũ khí nào đó mà chỉ mấy ông đàn ông biết còn tui hổng biết.
"Thế có biết xứ nào sản xuất nhiều thuốc nổ nhất không?"
Lại tò mò ngẫm nghĩ và cũng không dám trả lời vì tôi vẫn sợ mấy câu hỏi có.. mìn.
"Trung Quốc hả"
"Thế mà cũng đòi chính...chị với chính em" hic hic.
"Xứ nào?" tôi chịu thua.
"Thì xứ Việt Nam chứ xứ nào, không phải VN có nhiều chất Nổ à"
Biết ngay mà, toàn câu hỏi với trả lời có bẫy không thôi hà.
"mà xứ thứ hai thì ở Cali và ở vùng nào thì tự trả lời là biết liền hà", hi hi.
"ở đâu, Bolsa hả" tôi còn hỏi ngu thêm tí nữa.
Chỉ có thế thôi, là phone cup, coi bạn tôi có... dễ thương không cơ chứ, người ta giải trí cuối tuần chứ bạn tôi thì đem đến bom mìn ngày thứ Hai cho tôi rồi biến mất. Đó gọi là giải trí hay là "thư giãn" :-)

Không "thư giãn" mà giải trí nhé

Mấy hôm nay mấy "chàng PCT" gửi vào hộp thư câu chuyện vui có hai chữ "Thư Giãn", một chàng thi sĩ hôm nay tự nhiên ...buồn không chịu chàng thi sĩ kia dùng dùng chữ của XHCN, thế là thư qua thư lại góp ý kiến ý cò không buồn đọc bài vì có chữ "thư giãn" là chữ của xứ VNXHCN. hi hi, thế là làm cho tôi lại ngồi nghĩ tới câu chuyện cuối tuần rồi, cô em đi làm cô giáo thiện nguyện ở Bolsa, cô kể ngày đầu các cô/thầy giáo được huấn luyện "không được dùng những từ ngữ hiện nay của VNXHCN như bức xúc, động não vv....vv"
Cô là người sống với chế độ đó cũng cả hơn 30 năm, cho nên cô bảo em còn nhớ chữ ngày xưa chứ đa số các cô/ thầy giáo tre trẻ thời nay đâu có biết chữ thời xưa đâu mà dùng. Thì thế mới gọi là phải dậy thầy trước rồi mới dậy trò chứ, các cô quen dùng hai chữ động não, còn cô em bên này quay ra hỏi "động não" là gì, bởi vì cô chả bao giờ đọc báo hay biết gì chuyện VN cả, nên nghe người XHCN nói chuyện thì cô như người .. ngố, đến khi giải thích hai chữ động não là "hãy suy nghĩ đi" thì cô phá ra cười. Cùng là người VN mà hình như họ đã trở thành... ngoại quốc (với nhau) cả rồi, hay như ai đó đã viết người VN bây giờ cũng có bức tường "Bá Linh" ngay trong lòng họ?
Ôi chữ với nghĩa, làm tôi cũng ngồi nghĩ mãi dùng chữ gì thay cho "thư giãn" nhỉ, lại lôi tự điển ra xem, khổ nỗi cuốn tự điển VN này cũng mới vác từ XHCN sang có mấy năm hà, thế thì làm sao. Cho nên chả thèm xem, cứ ngồi nặn óc ra nghĩ, à dùng chữ "giải trí" là được phải không? Không được ? ai có chữ gì thì chỉ dùm với. Tui sẽ không nói "thư giãn cuối tuần" mà là "giải trí cuối tuần" , hy vọng sẽ không làm buồn lòng các chàng thi sĩ PCT :-), Vậy chứ nói nhỏ ở đây thôi, chứ tôi cũng chả dám tơ lơ mơ vào email gửi đi, nhỡ không đúng lại bị quạt không kịp đỡ. Nhất là người thi sĩ đánh bóng rổ kia mà ném cho một quả thì chắc đỡ không nổi rồi :-)

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2009

Tản mạn cuối tuần

Ôi một cuối tuần vất vả trên xa lộ, trước khi đi gọi cho TN để hẹn hò có gặp nhau đi ăn tối với nhau được không? Nàng không trả lời phone, chắc là đang dung dăng dung dẻ ở nơi nào rồi. Mà may là nàng không gọi chứ hẹn với hò rồi tôi bò trên xa lộ tới gần 4 tiếng đồng hồ cho đọan đường chỉ có 200 miles, tới nơi tiệm đóng mà nàng đói bụng thì khổ thân tôi lỡ hẹn. Do đó tới nơi thì đã tới giờ gà lên chuồng cho nên tôi đành vác chén cơm nguội, ông con để trong tủ lạnh từ cái đời "tám tổng" nào đó, đem ra hâm lại thanh toán dùm cho nó, lấy sức để tổng vệ sinh "căn hộ" của nó xong thì dọt sang nhà ông bố để nghe cô em chỉ đạo làm giỗ thế nào, bởi tôi không phải là chuyên viên làm giỗ. Nghe xong rồi đánh một giấc tới tờ mờ sáng hôm sau, dậy ra cho cô chỉ "chị làm cái này hộ em". Cứ thế làm cho tới trưa, mấy chị em kéo nhau ra chụp một lô ảnh với các cụ bạn của bố, những model tân thời, các cụ bà rất thích chụp hình kỷ niệm cho con cháu, mà mình thì cũng sắp lên ... cụ cả rồi, cho nên cũng xí xọn theo cô em "phải tạo dáng chụp đi chứ", cô có má lúm đồng tiền nên cô xí xọn được, tôi trơ cái mặt "bà già" chụp cho ai ngó chứ. Có điều đứng cạnh các cụ, thì mình không dưng bé lại :-).
Giỗ xong, lại chia thức ăn "vác về", ở đâu cũng thế, ăn cỗ xong còn mang về (?), cô em lại nhắc chị ăn gì thì lấy, mang về trên ấy chả có gì, khỏi nấu, thế là cô làm cho tôi làm biếng, tuần nào tôi cũng xuống thì về nhà mấy bó rau cứ vất vào thùng rác vì ... khỏi nấu.
Lại ung dung vù ra xa lộ, kéo theo cái thùng thức ăn, tính ra một thân một mình thì tôi chả phải làm gì, cứ cuối tuần xuống thăm cô, cô lại kho lại nấu cho chị mang về thì còn gì sung sướng cho bằng, khổ cái là có phải một mình đâu, cho nên làm gì thì về cũng phải...nấu như thường.
Nghe tôi kể chắc bạn đọc sao kể khổ ở đầu câu, số là thế này, khi đi thì bị kẹt trên xa lộ 4 tiếng, hôm nay vừa vù ra tới xa lộ thì cũng đứng luôn, thiếu điều đi bộ còn nhanh hơn đi xe. Có tai nạn ở đâu đó, đóng freeway, gọi cho cô em nói với bố thôi cứ tin là 4 tiếng nữa tôi mới về nhà, mà không biết có về không nữa, hay ngủ trên freeway luôn. Tha hồ cho tôi ngồi bấm iphone xem mình đang ở đâu trên cái thế giới ta bà này. Khổ, là khổ thế đấy các bạn à. Bạn chắc sẽ bảo chạy chi ra xa lộ để không thấy đường về phải không?
Cho nên mệt quá rồi, để tử từ có thì giờ sẽ "bóc" mấy bài thơ họa của các bạn lên trang cho mọi người thưởng thức sau nhé.

Hình quê nhà

Tấm hình quê hương xứ Quảng mới chụp sáng nay được bạn CT gửi "cấp tốc" sang cho các nhà thơ PCT "tức cảnh sinh tình" đây. Nào mời bạn.
Cám ơn CT.




Quê hương thương nhớ

Ngôi nhà lá soi mình bên dòng nước
Hàng dừa xanh trái trĩu quả ngọt thơm
Ôi quê hương! Những gì ta thương nhớ
Dòng sữa mẹ ngọt ngào tuôn chảy trong ta

Thương thương lắm! Con đò năm cũ
Mái chèo khua trong tiếng hát à ơi
Quê hương ấy giờ đã xa biền biệt
Chỉ đọng trong ta những thương nhớ ngậm ngùi...

Phi Vũ
09/19/09

Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2009

Rabindranath Tagore

Thứ Sáu nghỉ ở nhà, có việc, có thêm chút thì giờ ngồi nghĩ tới những bài thơ của Tagore một thời ở đầu giường thời làm học trò. Xem ra ai cũng có một hồn thơ (trừ người viết, chỉ biết đọc), mới post hai bài thơ của thiên hạ, mà có tới 4 bài họa. Như thế phải chuyển việc, ngồi post thơ thôi chắc kiếm tiền với Google được rồi, và có khi lại "khám phá" ra nhiều nhà thơ PCT cho đời phải không bạn đọc "âm thầm" của tôi ơi,
Đây là một bài thơ hay nói đúng hơn là một phần trong tập thơ The Gardener của R. Tagore.
Post xong rồi, sẽ chạy hai trăm miles, có đủ thời gian cho bài thơ của PCT nào ra đời nữa không :-)


Do not keep to yourself

Do not keep to yourself the secret of your heart,
my friend!
Say it to me, only to me, in secret.
You who smile so gently,
softly whisper,
my heart will hear it,
not my ears.

The night is deep,
the house is silent,
the birds' nests are shrouded with sleep.
Speak to me
through hesitating tears,
through faltering smiles,
through sweet shame and pain,
the secret of your heart!

RABINDRANATH TAGORE
(The Gardener)


Đừng giấu một mình

Em ạ, xin đừng giấu trái tim em
Hãy nói với anh, chỉ với anh, những điều bí mật
Em mỉm cười nhẹ nhàng,
hãy thì thầm khe khẽ,
trái tim anh sẽ lắng nghe
chứ chẳng phải đôi tai.


Đêm đã sâu lắng,
ngôi nhà im ắng,
những tổ chim ôm choàng trong giấc ngủ
.
Hãy nói với anh
qua dòng nước mắt ngại ngần,
những nụ cười ngập ngừng,

những tủi hổ và đau đớn ngọt ngào,
bí mật của trái tim em!


tiếng Việt bởi ltd

Thứ Năm, 17 tháng 9, 2009

Vẫn lặng câm

Cái này phải gọi là "on the mood" chôm chỉa thơ thiên hạ. Có dịch mới thấy ngôn ngữ quả là khó, dịch có mỗi một chữ đủ thấy mệt rồi, từ ngữ thì chả có gì khó, thế mà phải vác mấy cuốn tự điển ra xem ngữ nghiã của người ta ra sao, mình có hiểu nổi không? May là dịch từ tiếng Anh chứ tiếng Hung thì bótay.com rồi :-).
Ngồi nghĩ mai mốt già ngồi đọc thơ thiên hạ rồi học sinh ngữ luôn thể, cũng là một hobby cho tuổi già, chứ nghĩ tới cái cảnh ngồi lọm khọm móc mấy mũi len, ôi sao buồn!!! Thôi thì lặng yên đọc.

Remaining Silent


Aziz Nesin


There is no word unsaid under this sun..
That is why I say at nights that I love..
There is no word unsaid either at night or during the day..
And I say what has already been said in new forms..
There is no form in the world not tried...
And I remain silent, hiding my love inside...
You hear how my silence screams, don't you...
There are many declaring their love with silence, my love...
But there is no one who loves like I remain silent...

Vẫn lặng câm

Không có lời nào chưa nói
dưới ánh dương
..
Vì thế em nói trong đêm rằng em yêu...
Không có lời nào chưa nói trong đêm hay suốt ngày...
Và bằng cách khác em nói những gì đã được nói ...
Không có hình thức nào trên thế giới đã chưa từng thử...

Và em vẫn lặng yên,
giấu đi tình yêu em bên trong....

Anh nghe tiếng thinh lặng của em gào thét,
phải không anh...


Nhiều người tuyên dương tình yêu của họ trong im vắng, anh yêu dấu...
Nhưng không có ai yêu giống em,
vẫn lặng câm...


tiếng Việt bởi ltd

Thơ của Aziz Nesin

Những bận bịu từ hôm đi vacation về, hôm nay mới có chút thì giờ thơ thẩn, đọc bài thơ Forgive me của nhà thơ Thổ Nhĩ Kỳ Aziz Nesin trên net, học đòi "phóng dịch" xem có ra trò gì không? Aziz Nesin là nhà văn trào phúng nổi tiếng của Thổ Nhĩ Kỳ, chuyên viết những bài bảo vệ người nghèo khó và còn là người hoạt động chính trị. Mới đọc có một bài của ông, thấy cảm động, đặc biệt từ người viết trào phúng và làm chính trị, nên gõ bậy đôi dòng. Không biết có bạn nào sẽ cảm tác cho nó hay ho hơn không? Hỏi mình rồi cũng tự trả lời luôn vì "bạn" tôi đều là những người kín tiếng :-)

Forgive Me
Aziz Nesin

Sometimes I come too soon
Like I came to this world
Or sometimes too late
Like I loved you at this age

I am always late for hapiness
I always go to misery too soon
Either everything has already come to an end
Or nothing has started yet

I am at a step of life that is
Too soon to die, too late to love
I am late again, forgive me my love
I am on the verge of love, but death is closer.

Tha thứ cho em

Đôi khi em đến quá sớm
Như khi em đến cuộc đời này
Hay em đến quá trễ
Như khi em yêu anh ở tuổi này

Em luôn đến trễ với niềm hạnh phúc
Em luôn tìm đến niềm đau khổ quá sớm
Mọi điều có đã đến hồi chung cuộc
Hay chưa có gì bắt đầu

Em đang ở ngưỡng cửa cuộc đời
Chết thì quá sớm, muộn màng để yêu
Em đến trễ nữa rồi, anh yêu hãy tha thứ cho em
Em đang ở bờ tình, và cái chết thì đã quá cận kề

tiếng Việt bởi ltd

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2009

Lan man chuyện đại hội (?)

Bạn à,

Hôm nay là hai tuần từ khi có đại hội liên trường tổ chức ở San Jose, thế mà ông phó lớp của tôi, năm ngoái nghe ông "tưng bừng" loan tin ông sẽ đi, vé đã mua rồi, thế mà ông đi hay không? Về hay chưa, không thấy ông nói năng gì, ông lại "âm thầm" về hay sao đó, chả có tin tức là ông gặp ai, và các bạn ở San Jose cũng rất là khéo, hẹn hò cũng ra rít lắm mà rồi cũng lặng yên như cơn bão mới thổi qua hay sao đó. Cho nên tôi cũng quên luôn không nhớ là có đại hội liên trường mới xảy ra, đến khi có người hỏi sao, tôi mới ngớ ra là tôi (hay ít nhất mình tôi) chả biết gì hết. Chỉ biết trả lời, ừ bạn học tôi, ai cũng có một "niềm riêng" cả, cho nên vui buồn chuyện trường (đời) , tui hổng rõ!!!.
Trách người thì cũng phải trách mình, tính tôi thì cả ngậm từ hồi đi học, cho nên bây giờ biểu tôi nhấc cái phone lên thì tôi chả biết nói gì cho nó trúng chỗ, lỡ hỏi toàn những câu trật đường rầy thời buổi này thì nguy to, này nhé.
Bạn đang buồn vì công việc chẳng ra gì, lại hỏi "ê, công việc độ rày ra sao, vẫn đi làm chứ?" Để cho bạn tủi lòng rưng rưng là "đã mất việc" rồi ư. Hay bạn đang khổ sở đi gym, kiêng cữ đủ thứ, mà lại hỏi "sao khỏe không? có bị lên (hay xuống) cân giống tớ không?" để cho bạn lại buồn vì số cân cứ tăng lên vù vù chả hiểu tại sao, vì bạn vẫn ăn như bình thường, chả lẽ nghe bạn nói thế lại làm tài khôn phán "ăn bình thường là thế nào, này nhé, già cả như mình thì phải ăn ít thôi" , đấy nói thế có làm cho người ta ghét mình thêm không? Ăn ít là ăn thế nào? Nói cứ như thánh sống vậy. Người ta đang buồn vì tuổi đời thì lại phang cái câu "già cả rồi", ai chả biết, khổ lắm nói mãi!!!
Hay lại lan man sang chuyện con cái, con cái người ta thành nhân thành tài thì người ta có thể đã san xẻ rồi, lỡ người ta không nói gì mà hỏi cho người ta buồn thêm, có biết chia xẻ, có biết an ủi bạn không? Ai sao không rõ, chứ tôi phải đọc vài cuốn sách về tâm lý mới hiểu cách khuyên chứ trời chả cho tôi năng khiếu làm vui người đang buồn, khổ thế đấy, thấy người ta buồn thì tôi cũng ngậm ngùi buồn theo chứ có biết nói gì đâu, lại ôm cái điện thoại xót xa... im lặng.
Cho nên nói chuyện kiểu như tôi là rất ư vô duyên, bởi thế tôi chả dám gọi cho ai. Thôi thì bạn thông cảm, tôi chả biết gì là vì cái phone tôi nó...không làm việc bấy lâu nay. Chờ mãi mà nó chẳng rung chuông đó bạn ạ. Có lẽ ở đâu đó, ai cũng nghĩ, nói với người...câm thì nói làm gì đúng không? Biết đâu ngày mai nó sẽ làm việc lại, tôi sẽ có tin ông phó lớp đã đi chơi ra sao, lúc đó tôi sẽ kể lại cho bạn nghe nhé.
Nói vậy có lẽ bạn sẽ trách tôi chỉ được cái tào lao để tránh việc, thì người ta không gọi thì mình gọi, có mắc mớ gì đâu, ơ hơ, bạn quên rồi sao, cái bệnh "nhát" của tôi nó có bao giờ bỏ tôi mà đi đâu. Thì phải tìm ra cái vô duyên của mình mà viết chứ. Chứ không lấy đâu ra chuyện, mà thư cho bạn, đúng không? Tôi đang chờ phone/thư của bạn đó nhé, đến phiên bạn (it's your turn)

Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2009

Sinh Nhật Ngọc Anh

Cám ơn Thu Hương đã chuyển những tấm hình các bạn ở VN tổ chức sinh nhật 9/9/09 cho Ngọc Anh. (ông bạn CT đi đâu chờ mãi không thấy ông làm việc editor gì hết :-), chắc lo ăn bánh).
Chúc mừng sinh nhật Ngọc Anh.





Thứ Hai, 7 tháng 9, 2009

Thơ Tuệ Sỹ

Tôi vốn thích học tiếng Pháp, nhưng học hoài vẫn quên như thường, cho nên một hôm tình cờ đọc mấy câu thơ của nhà thơ Tuệ Sỹ, kèm bản dịch tiếng Pháp. Chỉ là bài thơ ngắn nhỏ đã nói lên tình yêu và sự vô vọng khiến tôi copy ngay vào Iphone của mình, và hôm nay được đọc toàn bộ tập thơ Những điệp khúc Cho Dương Cầm của ông, có cả đoạn thơ tôi giữ lại bởi cái cảm xúc lúc ấy khi đọc bài thơ của ông. Những bài thơ nhỏ mà tôi định bụng chỉ đọc sơ vài bài rồi để dành (theo thói quen đọc), nào ngờ tôi đứng chết trân đọc cho hết tập thơ, dĩ nhiên thơ ông không thể đọc một lần được và đọc "ngấu nghiến" như tôi được, phải ngồi đâu đó dưới gốc tre già như ở sân sau nhà (tôi), hay cạnh gốc hoàng lan góc nhà (tôi), nghe tiếng dương cầm trong thinh lặng để nghe hết tiếng thơ ông trong lòng mình phải chăng?


Tình người

Ta sống lại trên nỗi buồn ám khói,
Vẫn yêu người từ khoảnh khắc chiêm bao
Từ nguyên sơ đã một lời không nói
Nhưng trùng dương ngưng đọng cánh hoa đào
Nghe khúc điệu rộn ràng đôi cánh mỏi
Vì yêu người ta vói bắt trời sao.


Sur mes chagrins enfumés, je revis
L’Amour des hommes à chaque instant de mes songes
Dès l’origine la parole a été retenue
Comme l’océan retient le reflet du printemps en fleur
Des refrains animent mes ailes épuisées
Pour l’Homme, j’ouvre mes mains au firmament étoilé

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog