Mariano Turzi
Diên Vỹ chuyển ngữ
“Gangnam Style,” một bài nhạc rap của nghệ sĩ Psy ở Hàn Quốc, hiện là
mốt văn hoá thời thượng toàn cầu. Nó được nhảy theo, được dùng làm nhạc
hiệu của các chương trình truyền hình, và thậm chí được biến thành
những phiên bản để châm chọc trong chiến dịch tranh cử Tổng thống Hoa
Kỳ. Sau khi được truyền tải nhanh chóng trên Twitter và Facebook, bài
hát đã trở thành đoạn phim được xem nhiều nhất trên YouTube, với hơn một
tỉ lần xem và vẫn tiếp tục tăng. Hiện tượng phi thường này đã gây ảnh
hưởng đến nỗi nó được hoạ sĩ phản kháng Trung Quốc Ải Vị Vị cải biên
quay thành phiên bản riêng của mình khi bị quản thúc tại gia. Bài hát
thì vẫn thế, nhưng trong phim thì hoạ sĩ đang nhảy cùng với bè bạn ở
xưởng vẽ tại nhà ở Thảo Trường Địa, ngoại ô Bắc Kinh.
Gangnam Style có thể mang dáng vẻ hoạt hoạ, nhưng bài hát được đan
quyện chặt chẽ với cơ chế chính trị và xã hội Hàn Quốc. Đa số những
người xem không nhận thức được rằng đoạn phim nhạc này là một chỉ trích
gay gắt đối với xu hướng vật chất phi lý trong một xã hội tư bản giàu
có. Toàn bộ đoạn phim châm chọc lối sống đang thịnh hành ở Quận Gangnam,
Seoul. Khu vực này bao gồm những cư dân giàu có, xinh đẹp và thời
trang, nơi tập trung những câu lạc bộ đêm thời thượng, những nhà hàng
sang trọng và những khu mua sắm thượng lưu. Họ sở hữu và phô bày mọi
biểu tượng về địa vị: lái xe Mini Cooper và phô trương những chiếc giỏ
Louis Vuitton, tay cầm Ipad hoặc Iphone và nhấm nháp cà phê Starbucks.
Họ là một tầng lớp toàn cầu, rành kỹ thuật, là giới nhà giàu mới nổi
trong các quốc gia đang phát triển.
Qua bài hát của mình, Psy đã châm biếm ý nghĩa của lối sống kiểu
“Gangnam” - thói phô trương vật chất, chủ nghĩa cá nhân vô điều kiện và
thói hưởng thụ tuyệt đối. Khía cạnh thẩm mỹ được cố tình làm ra vẻ quái
gỡ và kỳ cục, vì qua việc hạ nó thành hình ảnh ngớ ngẫn, người nghệ sĩ
muốn chỉ ra sự vô nghĩa của phong cách Gangnam.
Câu chuyện đầy tương phản trong toàn bộ đoạn phim là kết quả của
những sự kiện nhằm nhấn mạnh tính vô nghĩa trong việc theo đuổi một cuộc
sống xa hoa phù phiếm, được minh hoạ bằng nhiều nỗ lực bất thành trong
việc theo đuổi địa vị Gangnam. Psy có vẻ đang tắm nắng như một tay chơi,
sau đó hoá ra anh lại đang ngồi trong một hố cát với trẻ em chung
quanh. Anh dạo chơi với hai cô gái gợi cảm, và thay vì một cơn mưa hoa
giấy thả xuống trên đầu, họ lại nhận được những mảnh báo vụn dơ bẩn. Nơi
có vẻ như là một hồ bơi thượng lưu hoá ra chỉ là một nhà tắm công cộng.
Có cảnh anh đang ngồi trên một chiếc ghế trang nhã, nhưng té ra chỉ là
một cầu tiêu. Ta có thể thấy những chú ngựa trong suốt đoạn phim, nhưng
Psy chỉ cưỡi một con ngựa gỗ quay. Có những chiếc xe sang trọng, nhưng
anh ta lại nhảy nhót trên một bãi đậu xe. Anh tìm cách tham gia vào cuộc
sống ban đêm của giới thượng lưu, nhưng kết quả là anh lại nhảy trên
một chiếc xe buýt. Cuối cùng, anh gặp được người con gái trong mơ trên
chuyến tàu điện thay vì trong một câu lạc bộ thượng lưu.
Một hiện tượng nghệ thuật phi thường luôn bị ảnh hưởng bởi bối cảnh
xã hội. Nếu nghệ thuật có thể miêu tả được những mâu thuẫn trong một xã
hội hoặc biểu lộ mối bất đồng cơ bản trong cơ cấu xã hội kinh tế thì
phong cách Gangnam có thể được hiểu như là một việc lên án thói tư lợi
và hưởng thụ ích kỷ của tầng lớp giàu có trong xã hội Nam Hàn. Việc cố
tình châm biếm Psy như là một một gã diêm dúa và quá trình tìm kiếm địa
vị xã hội đầy hài hước và ngược đời của anh cho thấy việc vơ vét của cải
là một lối sống trống rỗng.
Phiên bản Gangnam Style của Ải Vị Vị cho thấy nghệ thuật cũng bị ảnh
hưởng bởi cơ chế quốc gia. Cũng giống như cách Psy chế nhạo một tầng lớp
xã hội, Ải Vị Vị châm chọc quyền lực chính trị. Phiên bản của ông được
gọi là “Caonima style”. Caonima (Tảo Nê Mã) có nghĩa là con lạc đà không
bướu nhưng tiếng Trung phát âm như là một tiếng chửi đầy thô tục, một
chống đối trước nạn kiểm duyệt của chính quyền. Đoạn phim đã bị nhanh
chóng rút xuống khỏi những trang như Thổ Đậu (Tudou) và bị chặn trên
mạng YouTube ở Trung Quốc.
Cả ở Trung Quốc và Hàn Quốc, các chính phủ đều có chủ ý khuyến khích
nền văn hoá nước nhà với mục đích khuyếnh trương “quyền lực mềm”. Nam
Hàn chuyển từ thời kỳ đàn áp và giam giữ các nhạc sĩ sang việc phát
triển và xuất khẩu K-pop trên toàn cầu. Trong khi đó, Trung Quốc vẫn
đang vất vả trong việc thể hiện quyền lực mềm của mình vào môi trường
truyền thông phổ biến với những sản phẩm văn hoá cứng nhắc, mang tính
đẳng cấp và tự tôn. Mặc dù được nhà nước bảo trợ và có giọng hát nổi
bật, ca sĩ Trung Quốc Cổ Như Hàm vẫn chưa tìm được cách để có được một
tiếng vang quốc tế nhỏ bé nào đấy so với Psy.
Điều kiện chính trị và kinh tế để kiến tạo, phát hành và thu nhận sản
phẩm văn hoá giữa Cộng hoà Nhân dân Trung Quốc và Cộng hoà Triều Tiên
thì không như nhau. Ở Hàn Quốc, không gian văn hoá mang tính cạnh tranh
và thương mại hoá cao vì phải đi theo luật lệ thị trường, nhu cầu và
biến động. Ở Trung Quốc, không gian nghệ thuật được phát triển dưới cái
nhìn đầy soi mói của Đảng Cộng sản cũng như dưới sự kiểm soát chặt chẽ
của chính quyền về nội dung cũng như phương tiện truyền bá. Chính quyền
hiểu - thậm chí sợ hãi - loại hình trình diễn nghệ thuật nào phản ánh
hoặc nhận định thực tế xã hội, vốn có thể hậu thuẫn hoặc phá vỡ nền trật
tự hiện tại. Thông thường những biểu hiện nghệ thuật tiên phong thì bị
cơ chế quyền lực ngăn cản hoặc thâu nhận. Cũng vì những lý do ấy, ngay
cả những biểu hiện thẩm mỹ đồng nhất lại biến chuyển bởi các yếu tố xã
hội, kinh tế và chính trị áp đặt lên chúng. Có lẽ đây là lý do tại sao
việc chỉ trích phong cách Gangnam của Psy lại nhắm vào tầng lớp giàu có
thành thị, trong khi phong cách Caonima của Ải Vị Vị lại nhắm vào nạn
kiểm duyệt của chính quyền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét