Trương Như Thường
Trong khóa Fall 2012, một em sinh viên người Mỹ-gốc-Miến cho tôi biết
là điều kiện sinh sống tại xứ Miến-Điện (tên cũ là Burma và tên mới là
Myanmar) rất tồi tệ trên cả hai mặt kinh tế và chính trị. Em kể lại
nhiều chi tiết ly kỳ của gia đình em, vì đấu tranh, nên bố mẹ phải chạy
tỵ nạn sang Mỹ, còn bà con thì trốn lánh qua Thái Lan đông lắm. Em dặn
tôi, nếu có du lịch Bangkok thì nên tiện đường qua Yangon để có thể biết
tình hình rõ hơn.
‘Nghe thầy không tầy nghe trò’. Tôi OK liền! Bangkok qua
Yangon chỉ có 50 phút bay, nên tôi quyết định ghé thăm thành phố lớn
nhất của xứ Miến trong vòng một tuần. Trước hết, phải tốn 2 tuần lễ và
20 đôla để xin visa nhập nội Yangon, rồi phải viết ba, bốn tờ đơn thành
thật khai báo về cá nhân để được chấp thuận cho vào, đã khiến mình thấy
nhiêu khê rồi! Trong khi ấy, thăm viếng Bangkok, Kuala Lumpur, Singapore
với cái passport là đi liền một cái rẹt, khỏi phải dài giòng văn tự chi
cả.