Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Iphone và điều lệ của một bà mẹ

Cậu bé Greg Hoffman, 13 tuổi, được món quà Giáng Sinh mà cậu hằng mong muốn với những điều khoản kèm theo của mẹ cậu.  Lá thư của mẹ cậu gồm 18 điều mà tôi thấy bất cứ cha mtrẻ nào ở thời đại tân tiến này cũng nên đọc.  Con tôi không còn trẻ, và tôi cũng không mua iphone cho con mà ngược lại, do đó tôi dịch bài này đtặng lại cho con tôi, một ngày nào đó con tôi cũng sẽ dậy cho con nó những điều như bà mđây.  Và ngay cả con tôi cũng sẽ hc được vài điều mà ngay cả tôi cũng chưa biết để dậy cho con mình. 

Gregory thân yêu,
Merry Christmas! bây giờ con hãnh diện là sở hữu chủ của một chiếc iPhone. Ôi chao, con là cậu bé 13 tuổi tốt và có trách nhiệm và con xứng đáng được hưởng món quà này. Tuy nhiên, để nhận được món quà này có các quy tắc và quy định. Con nên đọc hết hợp đồng sau đây.  Mẹ hy vọng rằng con hiểu đó là công việc của mẹ để xây dựng con trở thành một người đàn ông, một thanh niên khoẻ mạnh có thể hoạt động trên thế giới và cùng tồn tại với công nghệ tân tiến, không bị điều khiển bởi công nghệ ấy. Nếu không thực hiện theo danh sách sau đây sẽ dẫn đến việc chấm dứt quyền sở hữu iPhone của con.

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Những ngày cuối năm

Chiều cuối năm lái xe về nhà từ viện dưỡng lão đi ngang qua con đường McFadden ở quận Cam, tôi nhìn thấy một phụ nữ Việt Nam trong bộ quần áo màu nâu tối, bà đang đạp chiếc xe đạp đi cùng chiều với tôi trên đoạn đường không có đường dành riêng cho xe đạp, tôi không nhìn rõ được mặt bà, nhưng tôi đoán bà khoảng độ tuổi 50 thì mới có thể còn đạp xe đạp, ở tuổi 40 thì chắc chả ai ăn mặc thế.  Ở quận Cam ra đường vẫn thấy những người đàn ông đàn bà ở tuổi 60 trang phục những màu nâu sẫm đi chậm chạp qua đường với những đôi giày rất khó bước đi bộ trong một quãng đường quá xa cho những đôi chân bé nhỏ.  Tôi nghe người cháu kể rất nhiều người đã bị tai nạn khi băng qua đường khi trời sâm sẫm tối, bởi vì họ mặc những màu quá tối.  

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Merry Chrismas and Happy NewYear




Bấm vào hình để mở quà của bạn :-)

Tiếng hát học trò

Tin ca sĩ Duy Quang mất không làm cho tôi nghĩ ông cũng như bao thế hệ khác rồi cũng đi qua cuộc đời này, tin ông mất làm cho tôi cảm thấy một thời học sinh của mình cũng đã đi qua, quá xa, bởi vì tiếng hát của ông cũng là một trong những kỷ niệm của thế hệ chúng tôi.  Thế hệ mà sáng sáng đến trường nghe Thái Hiền hát Tuổi 13, nghe Duy Quang nức nở với "Thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá" trong những ngày mưa lướt thướt của mùa khai trường hay như "Em hiền như Masoeur". Ngày ấy thật đặc biệt, trường học lại hay mở những ca khúc ấy cho học trò nghe.  Bây giờ tôi không biết có truờng học nào mở nhạc cho học trò nghe không.  Giọng của ông đặc biệt, nghe là biết Duy Quang hát, cũng đã có những ca sĩ khác hát những tình khúc phổ thơ của Nguyễn Tất Nhiên, nhưng không có ai hát để cho người nghe thấm được là Duy Quang đang hát cho tuổi học trò, và như em ông, Thái Hiền thủa ấy.  Cho  nên, nhớ đến Duy Quang là nhớ đến những ca khúc ông đã hát thời ấy cho tuổi học trò, người ta viết ông là tiếng hát của sinh viên, còn tôi chỉ là học trò thủa ấy nên tôi viết vậy.  Sau này tôi ít nghe ông hát có lẽ tôi không còn là học trò và ông cũng chẳng hát những tình ca ấy nữa.  Bây giờ ông mất, xin cầu chúc ông đến nơi vĩnh hằng và mãi luôn là tiếng hát cho học trò trong lòng người nghe.

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Về Bên Thắng Cuộc

Mấy hôm cuốn sách Bên Thắng Cuộc của Huy Đức được giới thiệu trên net.  Tôi vốn thích đọc hồi ký, lịch sử cận đại cho nên tôi cũng đọc phần giới thiệu ở Smashwords, cũng không có gì đáng ngạc nhiên bởi vì những dữ kiện lịch sử cận đại của VN đã được nhiều người ghi chép bởi các sử gia hay hồi ký của những nhân vật tham dự hoặc đóng góp trong những chế độ thay đổi của VN xuyên suốt thế kỷ 20.  Điều đặc biệt của cuốn sách này đã được viết từ một nhà báo của bên thắng cuộc do đó cuốn sách được nhiều người đón nhận vì giọng văn nhân bản của ông, không có cách gọi "bọn chúng, bọn phản động, thằng nọ thằng kia" khi nói đến những người bên thua cuộc, ông đã nhắc đến những vị tướng của miền Nam bằng chữ Tuẫn Tiết khi nói đến sự hy sinh của tướng mất thành. 

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Tuổi trẻ VN đầy sáng tạo

Mấy hôm nay đi vắng, nghe cái tin một thanh niên giết mẹ và 26 người trong đó có 20 đứa bé chết oan, một cái tin làm cho người ta không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với nhiều câu hỏi.  Có những tin để lại muôn vàn dấu hỏi và không dễ gì quên được, và cái tin thứ Bảy vừa qua là môt cái tin thảm như thế.  Sẽ không bao giờ quên được, tôi không thhình dung được bao nỗi đau đớn của thân nhân những đưá bé ngây thơ ấy.  Tôi nghĩ tới đứa cháu mình đang lớn, rồi nó sẽ phải đối mặt với một thế giới ra sao?
Tuy nhiên sáng nay đọc cái tin vui này, để có thể tin nước VN còn có những người trẻ đầy sáng tạo trong cách biểu thị tiếng nói của họ.  Hy vọng sẽ có nhiều người khác cũng có nhiều sáng tạo và cũng hy vọng không có sự bắt bớ nào đối với những người trẻ này. Thế giới này truyền thông bằng internet, họ có thể chống lại một điều gì đó chỉ bằng hình ảnh, càng nhiều càng tốt, phải không?

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Những nơi sống tốt nhất trên thế giới 2012

Sáng vào sở, chỉ vì mê mấy tấm hình để xem năm tới đi đâu đây, nên hí hoáy copy lại, rồi không lẽ chỉ ghi hình, cho nên phải ngồi dịch lại, gọi là dịch cho nó ... sang vậy chứ chỉ vào Google cho nó dịch để mình khỏi phải ngồi gõ ra từng chữ và rồi sửa chữa câu cú cho nó đúng văn tự VN. Có lẽ phải gửi cho ông bạn ở Đức để ông lại hỉnh mũi lên nói "ta đã nói mà ta không sang Mỹ ở là đúng, ta ở bên Đức vì nó có 'quality of life'", nghe rất là dễ tức. Nhưng mà cũng đúng thôi, vì Mỹ chả có thành phố nào trên bảng cả. Trong khi đó đi đâu thì thiên hạ vẫn nói ở Mỹ sướng nhất, ăn gì, mua gì cũng rẻ hơn những nơi khác trên thế giới, chất lượng lại tốt nhất. Nói tóm lại tại dân Mỹ làm việc quá sức để cái gì cũng rẻ và tốt chỉ có sức khỏe là ... xấu vì họ không còn thì giờ tà tà ngồi vỉa hè thưởng thức ly cà phê sáng trưa chiều tối như những nơi khác, lấy đâu ra thì giờ để đạp xe đi tà tà. Có điều có một nơi cũng sáng trưa chiều tối không chỉ uống cà phê mà rượu bia vẫn không có tên trên bảng này dù khung cảnh thiên nhiên cũng đẹp chả thua nơi nào trên thế giới, chỉ phải tội hạ tầng cơ sở kém và ô nhiễm, có lẽ đứng hạng đâu đó gần cuối bảng nên không trong bảng thăm dò của Mercer (dò đỏ cả mắt chả thấy đâu cả). Nghe đâu nơi ấy đứng trong cái bảng nào đó là dân chúng hạnh phúc hàng thứ nhì trên thế giới. Tối ngày chả có việc gì để làm thì hỏi sao không... hạnh phúc chứ. Nghe rất giống ông chồng tôi, giờ chả phải làm gì, nên ông nói ông hạnh phúc nhất :-)
Kiểm lại thì mình cũng đặt chân (đặt chân thôi đấy) tới 6 thành phố trong bảng này rồi đó chứ, bây giờ còn lại 4 nơi sẽ phải tìm tới trong một ngày đẹp trời nào đó.

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Quyền lực và ngoại tình

Post lại bài  này để quí vị ở VN không vượt được tường lửa có thể đọc và nhất là đọc cái comment của ai đó viết " Phụ nữ hiểu được tại sao đàn ông "ngoại tình"... chết liền!" thấy vui vui sao đó.  Theo tôi tại sao cứ nắm giữ họ làm chi cho họ ngoại tình, cứ thẳng thừng nói "anh có đi thì một đi đừng trở lại" xem họ có đi luôn không, có dám ngoại tình không? Mà người đã muốn đi thì giữ làm gì cho nó mệt cả người không biết nữa, nếu đàn ông muốn có tự do sau khi kết hôn, thì người phụ nữ cũng muốn có tự do vậy, chẳng qua bản chất phụ nữ luôn vì chồng vi con mà phải hy sinh những ước muốn riêng tư của họ. Mà thôi, đó là câu chuyện khác, để đọc bài người khác viết đã nhé.

Nhân đọc Bên Thắng Cuộc của Osin Huy Đức (I)

"Là người sinh ra sau chiến tranh, gia đình không mất ai trong chiến tranh, hiện không hoạt động chính trị hay tham gia đảng phái nào (tôi cũng chỉ có một đảng là đảng Việt Nam), dựa trên những hiểu biết tự thu thập và xử lý, với tuyên bố rằng không ai mua chuộc hay ép buộc tôi, tôi nói nhân danh cá nhân tôi rằng những gì đã xảy ra, đặc biệt trong thời hậu chiến, như anh Huy Đức đã kể ra rành mạch trong tác phẩm này của anh, quả thực là quá oan ức và đau khổ cho miền Nam. Vì điều đó nhân danh chỉ cá nhân tôi tôi muốn được xin lỗi."

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

Lòng tin và những lá cờ, viết cho ngày 9-12

Ngày 9-12 ở VN nhưng là ngày 8-12 nơi đây, sáng thức dậy tôi chuẩn bị đi chợ thì chồng tôi chạy vào hí hửng cười khoe ông hàng xóm cựu chiến binh VN kêu sang, ông cho lá cờ VNCH thật to còn mới toanh, ông bảo nhà ông treo trong nhà một cái còn ngoài sân ông treo ở cây táo một cái. Ông nói mang về mà treo.  Ông chồng tôi nói chả biết treo vào đâu lá cờ to có thể may nguyên cái áo. Thật buồn cười hai ông cựu chiến binh ở trước cửa thì trân trọng treo cờ VNCH xưa của nước mình, còn mình ra đi chẳng mang theo một hình ảnh nào nữa, đến cả lá cờ cũng không, bây giờ lại băn khoăn không biết treo vào đâu, hu hu.  Lá cờ mới tinh có nhãn được sản xuất ở ... Đài Loan.  Cho nên đi ch về, ông chồng tôi nói thôi tôi muốn đi shopping thì đi một mình để ông ở nhà "nghiên cứu" tìm cách treo lá cờ lên ở bức tường ở garage để khi mở cửa ra cho ông hàng xóm thấy ông vui lòng.

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

Ớt

Đọc câu truyện sau, mới đọc vài dòng tôi nghĩ đến cây ớt ngoài vườn, bao lâu nay nhà tôi trồng ớt chằng bao giờ cay, đủ loại, nào ớt hiểm, ớt Thái, vẫn không cay, chả hiểu làm sao. Bây giờ mới trồng được một cây ớt mà nghe ông chồng tôi khoe là cay lắm, và ông lo lắng là cây ớt của ông sẽ bị ... ế vì tôi không dám ăn ớt nữa. Chẳng là tôi chẳng phải gốc Huế, nhưng tôi ăn ớt không thua ai, mỗi bữa cơm tối có thể ăn hai trái ớt, hoặc chỉ một chén nước mắm ớt chanh là xong bữa cơm.  Muà ớt, tôi mua bao nhiêu bọc ớt để dành trong ngăn đá để dành, sợ muà Đông không có ... ớt ăn. Thế nhưng mấy tháng nay bị dị ứng, tôi phải bỏ ớt không dám ăn nữa.  Vì thế khi cây ớt trồng được cay thì tôi không còn được hưởng nữa.  Nhưng đó là chuyện cay vớ vẩn của tôi thôi, chuyện của tác giả viết không phải là nói chuyện cây ớt, ông nói một điều khác hơn là chuyện cây ớt. 

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

Trách nhiệm của cha mẹ

Buổi sáng CN của tôi bỗng trở nên âm u như bầu trời ngoài kia chưa tạnh một cơn mưa kéo dài cả tuần nay. Lười biếng tôi lôi chiếc ipad ra đọc tin, đọc bản tin nói về cướp bóc gia tăng ở trung tâm Sàigòn đối với du khách, lòng thêm lo âu vì con tôi sắp ghé VN, tôi email con tôi bản tin, tôi biết con tôi sẽ chán là mẹ cứ lo lắng linh tinh, và nghĩ chúng không còn nhỏ để mẹ cứ lo lắng. Dù biết thế, biết con sẽ cằn nhằn nhưng là người mẹ, tôi thấy có trách nhiệm phải báo tin cho con biết, chẳng thà bị con la còn hơn là sau này lại hối tiếc là biết mà sao không cho con biết, bởi vì đôi lúc có chuyện gì xy ra thì con tôi đã trách "sao mẹ không nói". Sau đó thì đọc Nguyễn Ngọc Tư viết gì, câu chuyện cô viết về bà mẹ trẻ ôm hai đứa con nhảy lầu tự tử, dù tôi đã đọc bản tin hôm trước, bây giờ đọc lời nhà văn phân tích mới thấy sự việc đau lòng hơn khi thảm cảnh xảy ra từ cha mẹ, người ta không thể đổ tại cha mẹ thiếu hiểu biết phải gả bán con đi xa, bởi vì xã hội VN đã từng chứng minh bao nhiêu người thành tài thành nhân mà cha mẹ họ chỉ là người chân lấm tay bùn, bán mặt cho đất chống lưng cho trời, hy sinh một đời nuôi con ăn học dù thiếu thốn, dù họ không có chữ. 

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Dân Trí

Trước khi gặp lại một người bạn người nước ngoài mới trở về từ Việt Nam, nó háo hức ơi là háo hức. Anh bạn này là con trai một người lính Mĩ đã từng sang tham chiến ở quê hương trong những năm 60. Anh lớn lên và được kể cho nghe về những đau khổ do chiến tranh gây ra cho người dân quê hương mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, vì muốn bù đắp lại chút nào đó cho con người Việt Nam, anh quyết định gác lại sự nghiệp riêng để sang Việt Nam.
Nhưng sau khi gặp anh bạn nước ngoài này, sự háo hức của nó bỗng trở thành nỗi buồn vời vợi. Buồn lắm vì nó là một nhà giáo trẻ đầy nhiệt huyết. Làm sao không buồn được khi anh bạn nước ngoài, sau một thời gian cống hiến ở Việt Nam, nói rằng anh không tính sẽ quay lại sống ở Việt Nam nữa, lý do chính nằm gọn trong câu nói của anh: “Dân trí ở đây thấp quá. Rất khó sống.”

Bài phản biện cho một bài thơ

Thêm lời phản biện với Kpop Fan về bài thơ của Đỗ Trung Quân, tác gibài này là một cô gái, con đạo diễn Song Chi, người đã từng tham dự cuộc biểu tình năm 2007 với ba blogger vừa bị kết án tù từ 5-12 năm, sau đó mẹ cô đã thoát đến Na Uy (nếu tôi nhớ không lầm), chứ nếu còn ở lại VN thì chắc cũng đi tù vì chống Trung Quốc, không thể hiểu được, chính phVN sợ gặp khó khăn về vấn đề ngoại giao, nhưng không thể vì thế mà bỏ tù dân chỉ vì họ lên tiếng chống Trung Quốc.  Đó chỉ chứng tỏ sự yếu kém về ngoại giao của chính họ khi không bảo vđược dân thì làm sao gìn giđất nước cơ chứ.  Thôi hôm nay đi shopping suốt từ sáng về tới nhà chưa mua được gì cho ai, lại mắc phải tội nói linh tinh.  Mà ông nhà thơ Đỗ Trung Quân này cũng hay nhỉ, mấy chục năm trước có bài thơ trở thành nổi tiếng, bây gigõ thêm bài nữa lại làm cho thanh niên sốt cả ruột (không phải ý tôi nói ông chỉ có hai bài thơ đâu nhé)

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog