Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010

Ngày 8-3

Ở nơi tôi sống, cái ngày 8-3 nó cứ lặng lẽ trôi đi chẳng ai hay biết, nhưng tình cờ đọc lá thư vui của nhà văn Võ Thị Hảo, thấy tác giả có lý lắm đó chứ, chịu, sao mình không nghĩ ra được một lá thư như thế, nhà văn có khác, post lại cho bạn bè tôi suy nghĩ bởi vì hôm trước cô bạn tôi "kêu cứu" làm sao để trị những người đấng ông chồng thích ăn "phở", tôi và cô bạn khác chỉ biết để nghị một cách rất "cù nhầy" là cứ lấy em nhí cho chồng, để cho cô ấy lo cho chồng cho mình rảnh tay (làm gì thì chưa nghĩ ra), cứ chủ trương thả cho đi thì chắc chắn họ lại không dám đi đâu ra khỏi chu vi mà mình vẽ :-).  Nhưng đọc lá thư sau đây thì những kế mọn của chúng tôi giúp cô bạn coi bộ không hay ho bằng viết một lá thư kiểu như của nhà văn Võ thị Hảo. 

Chồng ơi, em sẽ tìm một người tình!

04/03/2010 19:13:53
 
- Mơ ước thầm kín của nhiều người phụ nữ muốn được "bình đẳng" như đàn ông được nhà văn Võ Thị Hảo thể hiện qua một bức thư viết thuê. Nhà văn Võ Thị Hảo tiết lộ, phí trả cho bức thư là một lọ kẹo sô-cô-la. Mà dịch vụ này đang rất rộn ràng...
Chồng của em ơi,

Anh nói rằng 8/3 là ngày mà mọi "giống cái" đều được tôn vinh. Nếu đi mua cua, mà thấy cua nữ thì cũng thả ra. Chúa, Trời, Phật, thánh Ala, và kể cả thần cây đa, cây gạo, cây đề, cây bồ hòn cũng đều ban phúc lành cho đám đàn bà.

Vậy thì em nhân ngày ấy mà gửi thư này cho anh, để thổ lộ cùng anh một điều em vẫn chôn giấu trong lòng lâu nay. Em đã định giữ kín cho riêng mình. Sống để dạ chết mang đi. Nhưng anh biết không, khi ta chôn giấu một điều bí mật, thì đồng thời cũng như mang một mầm bệnh. Chưa kể là những ý nghĩ của em cứ lăm le chực biến thành chương trình hành động. Anh vẫn nói tư tưởng đi trước một bước, là kim chỉ nam cho hành động.
a
"Em không thể bỏ anh được vì chúng ta có hai con. Nhà ta đẹp, chia đôi cũng phí. Vả lại hình như em vẫn yêu anh". Ảnh FH

Hãy nghe em này anh. Trước khi đặt bức thư này lên bàn anh, em đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng. Tất cả những vật thể có thể bay được trong căn phòng của anh, em đều đã di dời chúng xa anh. Mà anh đừng tạo thêm ra vật thể bay nào, vì anh là một tấm gương lớn đối với em.

Người ta nói “gần đèn thì rạng”. Em gần anh lâu ngày, nên nhất cử nhất động em đều có học ở anh. Hãy nghe em nói anh nhé. Vì em cần thổ lộ cùng anh, để có thể kiêu hãnh rằng em là một người vợ trung thực. Ta đã thề ngày yêu nhau là trung thực và cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Chỉ có cái chết mới chia lìa chúng ta mà.

Anh ơi, tạm thời, em có mười điều để kể cùng anh:

1. Em đã từng lên giường với ba người đàn ông khác trước khi gặp anh rồi ta cưới nhau.

2. Trong khi ân ái cùng anh, em vẫn ngoại tình trong tâm tưởng. Em nghĩ đến một “hoàng tử cưỡi ngựa trắng”.
Anh thấy em nồng nàn. Anh gọi em là người đàn bà nóng bỏng và quyến rũ nhất trên đời. Vâng. Em rất vui khi anh gọi em như thế. Nhưng để nóng bỏng và dâng hiến cho anh được trọn vẹn, em luôn mơ về “hoàng tử cưỡi ngựa trắng” - một người đàn ông đến từ đường chân trời, ga lăng, hào phóng, đẹp đẽ, sẵn sàng nhảy vào lửa vì em.
Em có quyền mơ không nhỉ?

3. Em đã có lúc sợ hãi mùi vị trong miệng anh, khi anh trở về nồng nặc hơi men và mùi son phấn của ai đó.
4. Em đã đôi lúc nghĩ rằng giá như mình không lấy chồng có phải hay hơn không. Thế mà cuối cùng, em vẫn ở với anh.
5. Em đã từng nghĩ: lão này thật “kẹo” khi anh cáu bẳn vì chiếc áo em mua hoặc anh không đưa tiền lương cho em.
6. Em đã từng nghĩ: ta sẽ bỏ đi, vì anh ấy khoác lác quá và trên đời với anh ấy chỉ có bóng đá mà thôi. Ôi ta là một công chúa. Ta đã cưới một anh chàng trí thức, chứ không phải một anh chàng có ước mơ chật hẹp đơn giản đến như thế này.
7. Em thấy anh nhiều lần đi vào quán bia ôm, karaoke ôm vân vân và những chỗ có thể thoải mái ôm. Em nhiều lần biết rằng anh và đám bạn anh nói thác rằng đi công tác ở Đồ sơn và Quất Lâm và nhiều nơi khác. Thực ra đó chỉ là cái cớ. Thực ra đó là những hành trình đi vào “lầu xanh”. Đi tập thể. Trong đó các anh cổ vũ nhau và đó là đề tài sôi nổi bất tận của các anh sau đề tài bóng đá. Về việc này, em có thể bắt chước bọ Quảng Bình mà nói: “Bọ biết mà bọ cứ mần thinh”.
8. Em cũng biết rằng hễ anh đi công tác ra khỏi nhà là tại các khách sạn nhà nghỉ đều có dịch vụ ôm ấp qua đêm. Các anh gọi đó là đi “vệ sinh”, như ăn một miếng bánh, uống một cốc nước. Anh nhìn đám phụ nữ ngày nay qua cái nhìn như thế. Khinh thường ra mặt. Anh đã “bo” cho em - vợ anh - 50 ngàn đồng, trong một cơn ngà ngà say vì anh tưởng em là cave.
9. Em không thể bỏ anh được vì chúng ta có hai con. Nhà ta đẹp, cắt đôi cũng phí. Vả lại hình như em vẫn yêu anh, mặc dù trong lòng em, anh “mười phần xuân đã gầy năm sáu phần”.
10. Em cũng không thể bỏ anh được vì em nhìn ra ngoài kia, bạn anh cũng thế cả. Đến em trai và chú bác của anh, của em cũng thế. Vậy bỏ anh em biết lấy ai bây giờ. Lấy đâu ra đôi vai sạch cho em gối mái đầu tội nghiệp đây?
Vì thế, anh yêu ơi, em phải có giải pháp để khỏi bùng nổ làm tan cửa nát nhà. Nhiều khi em cũng muốn biến mọi đồ đạc trong nhà chúng ta, và cả em nữa, thành vật thể bay.
Một chương trình hành động mạnh mẽ trong lòng đang thôi thúc em:

- Em sẽ tìm kiếm một số người tình. Trước mắt là một. Người dễ thương, ga lăng, dịu dàng với em. Sẵn có ngay tại công sở. Dễ lắm. Trưa chúng em làm việc xong, rủ nhau vào nhà nghỉ, cùng ăn trưa trên giường, sau khi đã có những lời lãng mạn. Vợ anh ta đẹp. Em cũng đẹp chứ bộ. Thì vợ anh ta gánh những sự khó chịu và vấn đề cơm áo khi anh ta về nhà. Em chỉ hưởng thụ lúc anh ta dễ thương mà thôi. Anh vẫn làm thế. Thiên hạ vẫn làm thế lâu nay mà.

- Thỉnh thoảng em sẽ đi công tác xa. Gần thì phía Bắc. Xa hơn thì phía Nam. Biên cương hải đảo đều tốt. Xa nữa thì Trung Quốc rồi Tây rồi Nhật. Khung cảnh lạ mà có người tình mới, có thể gặp bất cứ lúc nào, thì đấy mới gọi là biết đón nhận những quà tặng bất ngờ từ cuộc sống. Không nếm trải, hoá ra chết đi chẳng bằng con trâu cứ tha thẩn bên ba tấc ruộng, cả đời chẳng biết hút một điếu thuốc lào hay sao?!
- Em còn khá nhiều giải pháp để tự cứu đời mình và cuộc hôn nhân của chúng ta. Em có thể lén lút. nhưng suy cho cùng, kẻ giấu giếm là kẻ vừa khổ vừa hèn. Cuối cùng cũng sẽ lộ ra. Cũng như anh ấy, anh cứ tưởng anh giỏi về nghệ thuật “giương đông kích tây” lắm nhưng rốt cuộc anh làm gì thì em không muốn cũng phải biết. Thà em cứ nói trước rồi đàng hoàng làm còn hơn.

Em cam kết rằng cuộc hôn nhân của chúng ta là bền vững. Vì giờ đây chúng ta sống bằng nghĩa vụ và vì con cái. Dại gì tốn tiền đám cưới lại tốn tiền cho án phí ly hôn.

Vả lại, dù thế nào em vẫn yêu anh.

Trả lời em đi anh. Nhân ngày 8/3. Và ơn Chúa và Phật và thánh A la, thần cây đa ma cây gạo cú cáo cây đề, mong rằng vì cái Ngày Đàn bà này mà anh công bằng với em, ủng hộ em đây.

Yêu anh, người đàn ông mà em không bao giờ rời bỏ.
Võ Thị Hảo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog