Vẫn biết blog này thì chả có gì đặc biệt cho thiên hạ thường xuyên ngó tới, ngoại trừ như cuốn sổ ghi chú những điạ chỉ cho mình hay cho bạn đọc ghé qua tìm và lang thang tới chỗ khác để đọc. Thế nhưng hai tuần nay bài chép phỏng vấn GS Bùi Văn Nam Sơn tự nhiên được nhiều người chú ý nhất, dù bình thường bài đó vẫn được mọi người đến đọc. Nhưng đầu tuần này đã có 115 người ghé qua đọc bài phỏng vấn ông, ngạc nhiên sao có sự lạ lùng, bởi vì đó chỉ là bài phỏng vấn không phải là những bài triết học được đăng ở nơi khác. Không phải là Chuyện Xưa Chuyện Nay trên báo Tiếp Thị. Bây giờ đọc bài sau tôi mới hiểu tại sao, bạn đọc đi tìm đọc bài của ông tăng lên. Chắc phải tìm đăng những bài của ông BVNS để khỏi phụ lòng bạn đọc tìm đến chỉ thấy có mỗi một bài của ông :-).
Nguyên Ngọc
Mấy năm nay nhiều người đã rất thích thú theo rõi thường xuyên ở mục ‘Câu chuyện triết học’ trên báo Sài Gòn tiếp thị những bài viết tuyệt vời của Bùi Văn Nam Sơn.
Vậy mà gần đây bỗng có tin Sài Gòn tiếp thị đã cắt bỏ mục này *.
Hỏi ra thì được biết: ấy là theo lệnh của một cơ quan hay một người nào đó có trách nhiệm và có quyền ở cái thành phố lớn nhất nước này. Hình như là lệnh miệng, qua một cú điện thoại hay một tin nhắn, nghĩa là không để lại dấu vết hiển thị nào hết, chắc là khắp thế giới không còn nơi nào nữa có kiểu ra lệnh, “chỉ đạo” hay ho đến thế.
Lệnh là: “Tiếp thị sao lại đi nói chuyện triết học? Dẹp!”.
Ôi, vậy mà mấy hôm nay tôi cứ tưởng ông Vương Đình Huệ * cô đơn lắm khi ông nhỡ mồm dạy các nhà báo về chức năng của báo chí. Hóa ra ông chẳng hề cô đơn chút nào, và cũng chẳng nhỡ mồm. Ông ở trong một hệ thống nhất quán, quyết liệt, triệt để, ngày càng triệt để.
Thêm một ví dụ nữa để chứng minh tính nhất quán, quyết liệt, và triệt để ấy: Cách đây vài tháng một nhà xuất bản định in một cuốn sách tập họp một số bài viết của Bùi Văn Nam Sơn về triết học (đã đăng trên Sài Gòn tiếp thị) đã không thể nào xin được giấy phép. Lý do? Người ta lệnh, cũng bằng nói miệng vô bằng: Bây giờ phải rất cảnh giác với các sách triết học, “họ” lợi dụng triết học để dưa dân chủ vào! Thôi thế là quá rõ rồi: người ta sợ triết học, vì người ta sợ dân chủ!
Nhưng mà, tôi là người ngây thơ, dễ tin, tôi ngơ ngác muốn hỏi: Vậy cái khẩu hiệu lừng danh “Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh” là thế nào nhỉ? Thậm chí còn cãi nhau chán rồi mới quyết định đưa ‘dân chủ’ lên trước ‘công bằng’, coi như một thắng lợi lớn. Chuyện to thế, chẳng lẽ nói đùa? Tôi không dám nói chuyện chính trị. Tôi chỉ xin nói chuyện đạo đức: Đừng nghĩ rằng câu chuyện vừa nói trên, chuyện tiếp thị, đi buôn thì cấm tiệt nói triết học, cứ lo chúi mũi làm tiền đi, là không liên quan gì đến đạo đức xã hội mà ai cũng biết là đang xuống đến đáy. Không liên quan đến việc sinh ra những Lê Văn Luyện đang có nguy cơ không còn cá biệt *. Không liên quan đến tội ác đang tràn lan nhức nhối.
Nghĩa là những cấm đoán trắng trợn mà giấu tay kia cũng là tội ác đấy! Nó tạo ra môi trường cho tội ác.
Bộ trưởng Bộ Tài chính Vương Đình Huệ |
Đấy là những bài ngắn, giản dị, hấp dẫn về những vấn đề triết học cơ bản. Đương nhiên không phải ai cũng cần trở thành nhà triết học, nhưng những hiểu biết sơ đẳng về triết học, “biết đôi chút cái mùi triết học” như có người nói, là cần cho mọi người, bởi lịch sử triết học cũng chính là lịch sử hình thành và phát triển tư duy của loài người, trong quá trình lâu dài trăn trở làm người, từ mông muội cho đến trưởng thành. Như ai cũng biết, viết được về những vấn đề trừu tượng và cao siêu như vậy một cách dễ hiểu, lại lôi cuốn, cho mọi người, thường là những người cầm bút rất uyên bác, nắm rất vững vấn đề, đến mức có thể tung tăng đùa bỡn mà vẫn nghiêm túc, duyên dáng mà chặt chẽ, nhiều khi như nói chơi mà là sâu xa những chuyện hệ trọng nhất của cuộc đời, thậm chí là chuyện muôn thuở, và nói cho đúng cho đến nay nhân loại vẫn còn suy nghĩ và bàn bạc chưa xong. Và những chuyện đó, chừng xa xôi, lại cũng là chuyện thiết thân cho mỗi người, không chỉ trong công việc mà cả trong sống và ứng xử từng ngày… Mấy năm qua, Bùi Văn Nam Sơn đã tận tụy làm công việc đó, có thể gọi không quá đáng là một công việc khai hóa, về lâu dài là không hề nhỏ, một đóng góp quan trọng cho xã hội…
Vậy mà gần đây bỗng có tin Sài Gòn tiếp thị đã cắt bỏ mục này *.
Hỏi ra thì được biết: ấy là theo lệnh của một cơ quan hay một người nào đó có trách nhiệm và có quyền ở cái thành phố lớn nhất nước này. Hình như là lệnh miệng, qua một cú điện thoại hay một tin nhắn, nghĩa là không để lại dấu vết hiển thị nào hết, chắc là khắp thế giới không còn nơi nào nữa có kiểu ra lệnh, “chỉ đạo” hay ho đến thế.
Lệnh là: “Tiếp thị sao lại đi nói chuyện triết học? Dẹp!”.
Ôi, vậy mà mấy hôm nay tôi cứ tưởng ông Vương Đình Huệ * cô đơn lắm khi ông nhỡ mồm dạy các nhà báo về chức năng của báo chí. Hóa ra ông chẳng hề cô đơn chút nào, và cũng chẳng nhỡ mồm. Ông ở trong một hệ thống nhất quán, quyết liệt, triệt để, ngày càng triệt để.
Thêm một ví dụ nữa để chứng minh tính nhất quán, quyết liệt, và triệt để ấy: Cách đây vài tháng một nhà xuất bản định in một cuốn sách tập họp một số bài viết của Bùi Văn Nam Sơn về triết học (đã đăng trên Sài Gòn tiếp thị) đã không thể nào xin được giấy phép. Lý do? Người ta lệnh, cũng bằng nói miệng vô bằng: Bây giờ phải rất cảnh giác với các sách triết học, “họ” lợi dụng triết học để dưa dân chủ vào! Thôi thế là quá rõ rồi: người ta sợ triết học, vì người ta sợ dân chủ!
Nhưng mà, tôi là người ngây thơ, dễ tin, tôi ngơ ngác muốn hỏi: Vậy cái khẩu hiệu lừng danh “Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh” là thế nào nhỉ? Thậm chí còn cãi nhau chán rồi mới quyết định đưa ‘dân chủ’ lên trước ‘công bằng’, coi như một thắng lợi lớn. Chuyện to thế, chẳng lẽ nói đùa? Tôi không dám nói chuyện chính trị. Tôi chỉ xin nói chuyện đạo đức: Đừng nghĩ rằng câu chuyện vừa nói trên, chuyện tiếp thị, đi buôn thì cấm tiệt nói triết học, cứ lo chúi mũi làm tiền đi, là không liên quan gì đến đạo đức xã hội mà ai cũng biết là đang xuống đến đáy. Không liên quan đến việc sinh ra những Lê Văn Luyện đang có nguy cơ không còn cá biệt *. Không liên quan đến tội ác đang tràn lan nhức nhối.
Nghĩa là những cấm đoán trắng trợn mà giấu tay kia cũng là tội ác đấy! Nó tạo ra môi trường cho tội ác.
N.N.
Nguồn: Bauxite Việt Nam – * Ba Sàm bổ sung: - Nếu sớt trên mạng Google từ khóa “Câu chuyện triết học”, sẽ được kết quả các bài viết lâu nay của SGTT. Còn đây là bài báo cuối cùng, ngày 12/4/2012: Quà tặng của thánh thần và lời “từ biệt” nép mình bên dưới, có đoạn “Do nhu cầu tổ chức mặt trang, kể từ số báo này, chuyên mục “Chuyện xưa chuyện nay” thường kỳ vào thứ tư hằng tuần xin được tạm dừng …”
- Vụ “chỉnh” báo chí của ông Vương Đình Huệ, nhiều báo đã gỡ bài, không rõ là ông Huệ đã “xin” hay là “ra lệnh” mà ghê vậy?
+ Bài Bộ trưởng và báo chí trên VNEconomy bị gỡ mất nhưng còn 14 phản hồi sót lại, tuy nhiên nội dung trên trang Baomoi.com thì vẫn còn. Bài này được Sài Gòn Tiếp thị đăng lại cũng đã biến mất, nhưng báo này lại có một bài khác đá móc ông Huệ: Ai lộn sân?
+ Báo Thanh niên có bài “Không chuẩn, cần phải chỉnh” của TS Tô Văn Trường cũng bị bóc mất, nhưng vẫn còn trên Baomoi.com và bài gốc không bị biên tập cắt bớt.
+ ÔNG VƯƠNG ĐÌNH HUỆ “ĐÁ LỘN SÂN” LÀ CÓ CHỦ ĐÍCH? (Người lót gạch). + CHẬP CHENG! — (Người lót gạch).
- Thảm án kinh hoàng ở tiệm Internet: Lê Văn Luyện thứ hai? (An ninh Thủ đô, 19/4/2012).
- Vụ “chỉnh” báo chí của ông Vương Đình Huệ, nhiều báo đã gỡ bài, không rõ là ông Huệ đã “xin” hay là “ra lệnh” mà ghê vậy?
+ Bài Bộ trưởng và báo chí trên VNEconomy bị gỡ mất nhưng còn 14 phản hồi sót lại, tuy nhiên nội dung trên trang Baomoi.com thì vẫn còn. Bài này được Sài Gòn Tiếp thị đăng lại cũng đã biến mất, nhưng báo này lại có một bài khác đá móc ông Huệ: Ai lộn sân?
+ Báo Thanh niên có bài “Không chuẩn, cần phải chỉnh” của TS Tô Văn Trường cũng bị bóc mất, nhưng vẫn còn trên Baomoi.com và bài gốc không bị biên tập cắt bớt.
+ ÔNG VƯƠNG ĐÌNH HUỆ “ĐÁ LỘN SÂN” LÀ CÓ CHỦ ĐÍCH? (Người lót gạch). + CHẬP CHENG! — (Người lót gạch).
- Thảm án kinh hoàng ở tiệm Internet: Lê Văn Luyện thứ hai? (An ninh Thủ đô, 19/4/2012).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét