Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2010

Sống thế nào

Chiều thứ Sáu tôi rời thành phố của tôi để xuôi Nam. Chọn một chiều thứ Sáu để đi ngang qua thành phố "Thiên Thần" quả là tai hại, bình thường tôi phóng chỉ hơn 1 tiếng rưỡi hay hai tiếng là cùng, nhưng hôm nay phải 3 tiếng, đi từ ba giờ mà tối mịt tôi mới tới nơi, ghé ngay vào chỗ gửi tiền về VN thì hai chỗ đều đã khoá cửa then cài. Nhìn thiên hạ đi phố sắm hoa lá cành cho ngày Tết Âm Lịch, còn tôi thì ngơ ngác chả biết làm gì ở chợ, tôi chỉ có mục đích duy nhất để xuống đây, chứ có phải đi sắm Tết đâu, suốt đoạn đường lòng đã ngậm ngùi khi nghe người xướng ngôn viên mô tả lại cuộc sống của người dân Haiti lúc này như một thành phố còn tệ hơn sau một cuộc chiến tranh vì có quá nhiều người tàn tật, kẻ mất chân mất tay hay những ngón tay. Họ sẽ làm gì để sống, như người phụ nữ bán rong mỗi ngày chỉ kiếm hơn một đô để nuôi hai đứa con, bây giờ chị không thể kiếm sống nuôi con nữa, nhưng chị và hai con vẫn phải sống. Thế đấy người ta có thể nỗ lực giúp cho một tập thể, nhưng mai đây ai sẽ còn nhớ những vết thương của chị hay những người khác như chị, tất cả sẽ phải sống, họ sẽ quên, tôi sẽ quên, chỉ có chị sẽ phải nhớ mãi vết thương của mình.

Bỗng nhớ tới bài thơ của người bạn mới gửi cho nhóm, tôi post lại đây làm kỷ niệm bởi vì trong thư ông cũng nhắc tới sinh mạng con người, người ta phải đấu tranh để bảo vệ niềm tin, phải cố sống cho dù mất hết tất cả như người dân Haiti hiện nay.


Sương Mù Mau Tan

Bạn tôi chẳng có bao người
Mà nay lưu lạc khắp nơi địa cầu
Đứa thì ở tận trời Ấu
Đứa thì Bắc Mỹ, Úc Châu xa vời

Thời gian cứ thế mà trôi
Đứa còn, đứa mất, không lời tiễn đưa
Cùng chung một lớp ngày xưa
Mà nay tan lạc bao mùa lá rơi

Hay tin một bạn xa rồi
Bạn bè bốn bể, khắp nơi ngậm ngùi
Mới đây bạn vẫn còn cười
Mà nay bạn đã thành người thiên thu

Cuộc đời như thế đó ư
Như hoa sớm nở, sương mù mau tan
Cuộc đời sao quá mong manh
Bon chen cho lắm cũng thành hư không

Đến khi hơi thở chẳng còn
Thân thành cát bụi, linh hồn về đâu
Thế thì phải sống thế nào
Cuộc đời phải sống làm sao đây nè

Phải chăng "sống gởi thác về"
Cuộc đời chỉ tạm, đừng mê sống đời
Sống sao cho đẹp ý Trời
Sống sao vừa phải lòng người chung quanh.

Thiên Hữu

Thời xưa

Mỗi khi nghe lại bản nhạc này, không thể nào không nhớ lại buổi đi xem cuốn phim (người lớn đầu tiên) chiếu ở rạp hát trên đường Độc Lập gần Air Việt Nam. Nhớ sau đó, một thời những người con gái, ngày ấy, ai cũng tóc dài bện ribbon đỏ, thắt tóc kiểu Juliet. Trông rất dễ thương. Tôi cũng từng "own" vài sợi dây màu đỏ, chẳng còn nhớ có thắt cho chính mình được không? Nhưng nhớ cũng đã thắt tóc cho em gái như thế.

1/29/10

Sáng thức dậy, được một ngày ngủ tới 8 giờ sáng chỉ vì hôm nay có công tác chạy hai trăm dặm gửi tiền cho bạn, nên nói với boss, nghỉ :-)

Vào blog thì thấy cái blog này post từ hồi nào, tự nhiên bây giờ nó bật ra, nghe lại bạn nhạc cũ mà lòng bồi hồi nhìn lại thì đúng là cái thủa  tình yêu (nhí) cứ như sương khói mà cứ ngỡ là "tình yêu" lớn lắm.  Và có lẽ nhờ vậy không nhớ gì mà có nhớ gì thì cũng nhẹ nhàng như sương khói, không có nỗi đau đớn nào ở một thủa mà ai cũng có thể nghĩ là A time for us.  Có phải vậy hay không mà lớn lên tìm hoài cũng không thấy tình yêu, không phải tôi nói đâu nhé, tôi hỏi bạn tôi, ai cũng lắc đầu. Nó chỉ hiện diện ở một thời mà sự mơ mộng "A Time For Us" chưa từng xuất hiện, bạn có hiểu tôi nói gì không? Không hiểu phải không? Vì làm gì có mà hiểu cơ chứ.

Nhưng bản nhạc này tôi muốn tặng cho cô bạn gần đây cô viết "ngày đông giá mong chờ một vòng tay ôm", có lẽ sự mong chờ của cô cũng rất ư là ngắn ngủi bởi khi tôi hỏi cô, có còn đông giá không? Cô nói đang toát mồ hôi đây này, làm gì có lạnh nơi cô ở. :-). Thì ra tất cả chỉ là trong mơ và cũng chả ai còn muốn thực hiện giấc mộng ấy nữa.  Chúng ta đã không còn ... trẻ, phải không?


Thứ Ba, 26 tháng 1, 2010

Già

"Thật là mình già ghê đó chứ", chiều chầm chậm rơi xuống với cơn mưa nhè nhẹ rơi sau một tuần mưa như trút nước khiến con lạch trên con đường tôi đi bộ qua, khô cạn bao nhiêu năm, bỗng ào ào với tiếng động, như một cơn lũ nhỏ dưới chân tôi.  Vừa đi vừa nghĩ tới cái ý nghĩ trên mà buồn cười chính mình.
 
Tính nhẩm trong đầu tôi biết tới cái computer từ năm 87, đã hơn hai mươi năm chứ có ít đâu, khi mua cái computer 286 đầu tiên cho con dùng mà mẹ phải quản lý, thuả ấy chỉ dám lướt net bằng AOL vì sợ con bị "nhiễm độc" không điểu khiển nổi, rồi thì có cuốn sách DOS nào đi kèm với cái computer thì tôi cũng mang kè kè bên mình để học vài command.  Cái tính hay học...lóm của tôi cho nên tới giờ này có cuốn sách DOS cũng không dám vứt đi.  Chẳng phải computer programmer gì nhưng có lớp computer language nào ở trường tôi cũng xí xọn lấy học, học muốn bở hơi tai bơi với thiên hạ vậy mà cũng được A, để bây giờ học mà không hành, nhìn lại bài tập hồi đó tôi thán phục tôi, sao mà viết hay thế, có hệ thống thế, bây giờ chẳng nhớ gì hết, rõ là chẳng già sao được.
Thời ấy, đi đâu vào hãng nào làm dĩ nhiên không phải hãng chuyên về computer thì tôi là chột giữa người mù, cái gì cũng học lóm nhanh nhất, chỉ vẽ cho thiên hạ từ Dos sang Window 3 tới Apple, Window 95, 98, XP ... Vista  hết application này tới application khác thiếu điêu còn tính lấy Microsoft certification thì tôi hết cả điều học...lóm, hỏi sao không già?

Thời người ta bắt đầu vào internet, thì tôi cũng đã viết bài chỉ dẫn liên mạng về VN giúp thân nhân biết cách xử dụng email, fax qua computer, dial-up loạn xà ngầu, ôi thôi tôi làm nhiều chuyện tào lao thiên tướng chỉ dẫn ... viễn liên, con nhìn mẹ thì thán phục, nó đi đâu trên net là mẹ nó biết hết, nói nhỏ với nó là con không được như thế, như thế vv....vv...., nghĩ lại cũng buồn cười, chỉ cho già trẻ lớn bé biết cách gài software đánh tiếng Việt,  có lúc tôi đã nghĩ mình phải đi học lớp networking rồi về làm hacker cho thế giới, truy lùng "bad hacker" cũng có lý lắm chứ, có điều lo làm chuyện tào lao, nên học hành tử tế chưa thực hiện được, do đó mộng làm hacker cũng bỏ xó chờ về hưu tính sau.

Chả biết lúc ấy có còn trí nhớ không nhưng mà rõ là mình thấy mình ngu hẳn đi, gọi cho con hỏi rất là ... ngu "con à, con có nhớ hồi đó mẹ hay vào Start, rồi vào Run mẹ đánh config, thì nó hiện ra cái khung hình với những tab để mẹ check những start up program đó, mà sao giờ mẹ đánh command như thế thì không thấy nó hiện ra nữa, con có nhớ command nào không? ".  Hỏi một câu khờ khờ như vậy ai mà nghĩ là tôi đã học programming language không chứ, hỏi mà lòng buồn vô hạn vì không ngờ sao trí nhớ mình nó tệ hại như thế,  thằng con nghe mẹ gọi hỏi, nó cũng chả hiểu mẹ nó đang nói thứ ngôn ngữ gì nữa. Nó bảo mẹ có CCcleaner không? Có, mẹ có. Thì mẹ vào đó mẹ mở ra rồi vào Tool đó thì mẹ sẽ thấy phần Start up.  Ừ nhỉ, nghe lời thằng con thì thấy cái third party này nó dễ hơn là phải nhớ mấy DOS command.  Hỏi sao không già cơ chứ, cứ ôm cái cũ rồi người ta chạy đi hết cả trăm thước, mình còn đứng ngẩn ngơ hỏi sao là vì sao. 

Làm cái gì cũng đâm ra luộm thuộm, bạn gọi, câu đầu tiên không phải hỏi tôi mạnh khoẻ đau ốm ra sao mà hỏi "lại đang làm cái gì đấy, loay hoay với cái iphone cho nó tắt đi", thiệt tình cứ như là cái gương trước mặt tôi vậy, nhìn thấy thì chắc cái mặt tôi cũng đang thẹn thò vì bị bắt quả tang, thì đúng là tôi đang loay hoay gắn cái headphone vào tai để tôi nghe cho khỏi bị sóng làm .. mất trí nhớ của tôi đó mà.  Bởi vì bạn tôi biết rõ bao nhiêu lần gọi cho tôi chỉ  câu trước câu sau là tôi làm mất cú phone bởi tôi loay hoay với mấy cái phone ... hại điện của tôi.  Nhưng mà làm gì tôi cũng phải cố bảo vệ trí nhớ cùn nhụt của tôi, kẻo không như bạn tôi nói được câu trước câu sau thì lại hỏi lại tôi, "ờ nói tới đâu rồi ấy nhỉ" hay là "đang nói chuyện gì quên mất rồi", nghe thật là buồn ... rầu, hoá ra chúng tôi đã già như nhau.  Không khéo bạn tôi có biết là đang gọi nói chuyện với tôi hay là gọi nhầm người cũng không chừng.  Chắc lần sau phải hỏi "này có biết là đang nói chuyện với ai không đấy" , khổ cho cái thân (chúng ta) già!

Thứ Hai, 25 tháng 1, 2010

Trang âm nhạc

Lang thang trên mạng, đọc thấy giới thiệu trang nhạc Muziic này do một cậu bé 15 tuổi làm, chẳng rõ 15 tuổi hồi nào, nhưng mà nghe âm thanh không dở và cũng không có cái nạn quảng cáo hay nhấp nháy đau cả mắt người... già.  Giới thiệu lại để vừa đọc blog vừa nghe nhạc, khỏi bật stereo, Iphone iphiếc gì cho nó tốn thêm điện :-)
Xin mời.

Chúc mừng sinh nhật




Chúc mừng sinh nhật bạn Châu Tuyến, chúc bạn luôn có một tâm hồn thơ ... thẩn.



Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Ngày Xưa

Thư người bạn học gửi cho nhóm kèm với bài thơ trong một ngày cận Tết.


"Hơn 3 tuần nữa mới đến Tết, mà sao không thấy rộn ràng chờ mong đến Tết như ngày xưa ở VN quê mình. Tại vì mình lớn tuổi rồi, hay sống ở bên này lâu quá rồi. Hay tại vì mình không thấy chợ Tết, chợ Hoa, hay nghe tiếng pháo, hay không ngửi được mùi bánh tét, bánh chưng, mứt, hay mùi của xác pháo... Cho nên mình không ngửi được mùi Tết, không thấy chợ Tết, nên lòng mình không có nôn nóng, rộn ràng chờ đón Tết như xưa . Hy vọng các bạn tìm được mùi Tết, và hương vị Tết của ngày xưa."


Ngày Xưa

Ngày xưa đi học trên đường
Có người theo gót vấn vương không rời
Ngày xưa chẳng nói một lời
Mà nay dẫu có ngàn lời làm chi
Ngày xưa hờ hững qua đi
Ngày nay dẫu gặp nhớ chi hững hờ
Ngày xưa sao lại làm ngơ
Để cho nhung nhớ vẫn vơ trong lòng
Ngày xưa sao vội lấy chồng
Để cho người đó tiếc mong tháng ngày.
Ngỡ ngàng gặp lại hôm nay
Buồn vui lẫn lộn nhớ ngày xa xưa
Dù nay tóc bạc lưa thưa
Ngày xưa tháng cũ vẫn chưa phai mờ

Thiên Hữu

Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2010

Mừng sinh nhật

Mừng sinh nhật bạn Nguyễn văn Trùy

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

"Le moi" et "moi"

Qu'est-ce que c'est ? C´est le moi !
Qui est là ? C´est moi !


Thời còn đi học có những kỹ niệm nho nhỏ tuy đã gần bốn mươi năm rồi mà tôi vẫn nhớ rõ mồn một. Hồi đó học Pháp văn ở lớp mười, tôi học với thầy Tấn thì phải. Thầy Tấn lúc đó đã lớn tuổi. Mắt thầy rất kém và thầy thì lại hiền nên không tránh khỏi cái nghịch của đám học trò chúng tôi. Biết chúng tôi hay trêu chọc nhưng không bao giờ thầy tỏ vẻ bực dọc hay la rầy gì cả. Chúng tôi có cảm tưởng như thầy không hiểu hay không muốn biết chúng tôi cố tình trêu chọc thầy. Trong lớp học vỡ lòng về Pháp văn thầy hay dạy chúng tôi bằng những câu hỏi nho nhỏ. Thầy chỉ vào những đồ vật trong lớp và hỏi chúng tôi . “Qu´est ce que c´est ?”. Thế là chúng tôi cùng đồng thanh kêu lớn “Xe tông xích lô !” (C´est un cyclo !). Cứ như thế là chúng tôi cười ầm lên. Không vì thế mà thầy nao núng, thầy vẫn kiên nhẫn tiếp tục dạy chúng tôi bằng câu hỏi đó. Có lần thầy chỉ vào cây bút trước mặt tôi và hỏi “Qu´est ce que c´est?”. Giả bộ như không hiểu thầy tôi trả lời “C´est le moi !”. Nghe tôi trả lời như thế thầy ngây thơ (?) sửa sai “ không, không, như thế thì thầy phải hỏi “Qui est là? và câu trả lời là C´est moi !”. Nghĩ lại mà thấy tội nghiệp cho thầy với lũ học trò nghịch ngợm như chúng tôi.

Ngày hôm nay, tình cờ đọc một câu chuyện với câu hỏi tương tự khiến tôi nhớ đến thầy.

Có một người đàn bà đau nặng. Trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh bà nghe thấy ai đó hỏi mình:

“ Bà là ai ?”
“ Tôi là vợ ông Kỹ sư Nguyễn văn X”
“ Tôi không hỏi bà là vợ của ai, tôi chỉ hỏi bà là ai ?”
“ Tôi là bà mẹ của ba đứa con có hàm vị tiến sĩ “
“ Tôi không hỏi bà là mẹ của ai ? Bà là ai ?”
“ Tôi là cô giáo “
“ Tôi không hỏi về nghề nghiệp của bà, mà bà là ai ?”
“ Tôi là người đàn bà rất thành công “
“ Tôi không hỏi về sự thành tựu của bà, tôi chỉ hỏi bà là ai ?”
“ Tôi là một phật tử thuần thành “
“ Tôi không hỏi về tôn giáo, tín ngưỡng của bà, bà là ai ?”
“ Tôi hay đi chùa và làm việc công quả”
“ Tôi không hỏi bà làm gì và đã làm gì, tôi chỉ hỏi bà là ai ?”

Thế thì người đàn bà nói trên là ai? Ngay cả chính bà ta cũng không trả lời được thì ai có thể trả lời cho bà ta ?

Le moi thì bà ta trả lời được còn moi thì không !

Thế thì ai có thể trả lời được ta là ai ?

Hai cái chữ “tôi” và “cái tôi” chúng nó làm khó dễ tôi nhiều nhất ! Chúng nó gây cho tôi nhiều ngộ nhận và hiễu lầm. Có lúc tôi nói chuyện với bạn nhưng thật sự là “cái tôi” của tôi nó nói với bạn. Thế là bạn lại hiễu lầm tôi. Đôi khi bạn góp chuyện với tôi, tôi cứ đinh ninh rằng “cái tôi” của bạn nó nói giùm bạn. Nghĩ thế nên tôi cũng phớt lờ cho qua. Đâu ngờ đấy là chính bạn góp ý chứ đâu phải là “cái tôi” của bạn !

Khổ thế ! Làm sao tôi có thể biết được lúc nào là bạn và lúc nào là “cái tôi”? Làm sao tôi có thể giải thích cho bạn hiểu là lúc nào "tôi" nói và lúc nào là “nó” ! Tôi luôn luôn nói chuyện nghiêm chỉnh với bạn mà “nó” thì chỉ chờ cơ hội để xuyên tạc. Khổ nỗi tôi không thể nào tách rời cái tôi ra khỏi tôi được. Nói theo ngôn ngữ thịnh hành bây giờ tôi đành phải chấp nhận chung sống với lũ. Mà sống với lũ đâu có dễ dàng gì cho cam.
Nhưng mà nhìn cho kỹ, thì ai ai cũng phải sống chung với một điều đáng ghét nào đó. Dễ gì mấy ai thay đổi được số phận ? Không có cái tôi thì không có vấn đề. Cái tôi nhỏ thì vấn nạn nhỏ, cái tôi lớn thì rối rắm cuộc đời ! Không có cái tôi thì không thể được, nhưng làm sao để giữ đừng cho cái tôi nó quá lớn bây giờ ?
Với một ai đó, bạn có thể rất là quan trọng, nhưng với một người nào khác, bạn lại không là gì cả. Với tôi, bạn rất lớn, nhưng với cái tôi của tôi bạn rất nhỏ, nhỏ chút xíu à ! Chỉ bằng con kiến thôi. Cái tôi của tôi, nó có thể đè bẹp bạn như trở bàn tay. Biết thế thì bạn hãy nên coi chừng cái tôi của tôi. Hay là tôi phải coi chừng cái tôi của bạn ? Không chừng nó còn lớn hơn cái tôi của tôi ? Giao thiệp với bạn mà lúc nào cũng phải giữ kẽ như thế này thì không thoải mái chút nào cả. Không biết lúc nào đến thăm bạn thì bạn lại xuỵt chó ra cắn ? Ngay chính bạn, bạn cũng chẳng biết rõ bạn là ai, thì làm sao tôi có thể biết được.

Thôi thì cứ bắt chước mấy ông Tây bà Mỹ mà sống cho dễ ! C´est la vie ! Take it easy !

Dr. T

Thứ Hai, 4 tháng 1, 2010

Hội ngộ ở Úc

Gia đình bạn Trần đình Dung gặp bạn Thu Hương ở Úc



Một không khí trong những ngày Lễ cuối năm ở Úc giữa các bạn học cũ


Vợ chồng bạn Trần Đình Dung và Mẹ của Thu Hương

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog