Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

HỒI KÝ: NGƯỜI TÀU SANG VIỆT NAM!

SGĐT: Đọc để thư giãn.



Vì vốn không phụ thuộc vào sách vở, tôi sẽ viết bài này theo trình tự cảm nhận một cách tự nhiên - những câu chuyện mà tôi 'gom' được khi ngồi uống cà phê/ngắm cảnh vật thiên nhiên, hay khi đi (ô-tô, xe đò) trên khắp mọi miền đất nước (kể cả nước ngoài), và với việc mang theo gói 'hành trang tư tưởng' là Phật, Chúa, Thượng Đế, Nietzsche, Hemingway, Aitmatov, Kim Dung, Bùi Giáng, Nguyễn Hiến Lê, Nguyễn Duy Cần, Đỗ Long Vân, Phạm Duy/Trịnh Công Sơn... cùng với phong cách 'nói lên từ hiện thực bằng cảm nhận của trái tim' (mà không dùng tư liệu - việc này để dành cho các... học giả), tôi sẽ kể cho các bạn nghe là người dân đã nói/tâm sự những gì?, và tôi đã nghĩ hay suy nghiệm ra những gì?, về: người Tàu 'tốt' ở chỗ nào?, tập đoàn 'ma giáo' Tàu có âm mưu hiểm độc như thế nào?, người Việt có những hạn chế/'tính xấu' gì mà không thể đưa đất nước ta trở thành một cường quốc?, v..v...

Nhân vật Quách Đình Thịnh và... cánh hồng Trung Quốc!

Ngày xưa, khi mới vào đại học (đầu năm học, tháng 9/1981), chúng tôi có đi học quân sự ở Thủ Đức. Tại đây, tôi có đánh nhau (giỡn) với 1 người bạn Tàu tên là Quách Đình Thịnh. Tôi dùng võ Vô-vi-nam, còn anh ta dùng võ Tàu, tôi đánh anh ta... sợ, chạy dài, hihi... Anh ta mặc áo sơ mi màu xanh lá cây nhạt, quần ka-ki (bộ đội), và mang giép râu, lại có tật nói 'đớt', trông anh ta hiền khô à!
Hai năm sau, tôi chuyển lên ở Quận 5 (gần Nhà máy bia Sài Gòn). Ở đây, chiều chiều, sau khi đi học về, tôi thường ra ngồi trước cửa và ngắm 2 vợ chồng người Tàu buôn bán. Họ có 1 cái bàn bán vé số và 1 cái tủ kính nhỏ (có bánh xe lăn) dùng để bán áo mưa, thuốc lá, kẹo cao su..., và tôi nhớ nhất là việc họ bán bánh Trung Thu (mà nhà tôi cũng có 1 phần quà, hihi...), trông họ hiền khô à!

Sau này, trên chuyến xe Phương Trang từ Sóc Trăng về Sài Gòn, tôi có... duyên được ngồi cạnh một cô gái Tàu (mà làm kỹ thuật cho 1 nhà ươm ở Đà Lạt). Trông cô ta trắng trẻo, khá 'dễ sương', tôi bèn làm quen, tâm sự và cho cô số điện thoại (ngờ đâu sau này cô chả gọi lại gì hết, híc..híc...), nhưng dù sao, trông cô ta cũng khá... hiền!

Rồi tôi có dịp đi Malaysia (1997, có ghé qua Singapore một tí). Tại Kuala Lumpur, tôi có đánh bóng bàn (đánh đôi) với 2 người Tàu..., họ trông có vẻ bình dân/vui tính lắm, và họ nói:
-Chúng tôi biết rằng dân Sài Gòn đánh bóng bàn giỏi lắm. (Họ chỉ biết tên 'Sài Gòn', chứ không biết tên 'TP HCM')

Rồi tôi có đi taxi, lái xe lại là 1 người Tàu, anh ta có nói:
-Ủa, tôi tưởng là ở Việt Nam vẫn còn có chiến tranh chứ! (tức là sau 1975, đến 12 năm!, mà nhiều người Malaysia vẫn nghĩ là VN... còn đánh nhau, vì mọi thông tin ở nước ta đều bưng bít đối với thế giới... tư bản!).


...Tôi cũng có sang Vân Nam (bằng đường tiểu ngạch), ở đấy tôi chỉ gặp 1 lái xe người Tàu chở chúng tôi trên một chiếc xe lôi (là một chiếc xe máy, đàng sau có gắn một cái toa 4 chỗ ngồi, dành cho khách du lịch). Tôi có vào các khu chợ/gian hàng của người Việt, và trên đường tôi có 'nghía'... các cô gái Tàu, chả có cô nào có ấn tượng cả: gái Tàu (kể cả gái Hàn Quốc, Nhật Bản, tôi có gặp trực tiếp họ mấy lần rồi) đa số là... không xinh và không 'có duyên' bằng gái Việt đâu, thiệt đó, các bạn đừng có quá tin trên phim Tàu nhé, hihi...


Cũng cần nói thêm là các cộng đồng người Tàu ở hải ngoại (Malaysia, Singapore, Việt Nam (Chợ Lớn), Mỹ...) đã chọn quốc gia định cư làm quê hương thứ 2 của mình, chọn mưu sinh (buôn bán, hành nghề tự do...) làm lẽ sống, thường thì họ không thích chế độ 'Mao' và cũng không muốn về lại Tàu, nên xét về mặt chính trị, thì người Hoa kiều khác hẳn với 'tập đoàn Tàu khựa' theo các dự án Tàu thâm nhập vào nước khác, mà 'nếu không nhầm', để thực hiện các mưu đồ... xấu!
  
'Dự án 16 cầu' và nàng Củng Lợi đỏng đảnh

Do... số phận, tôi đi giám sát việc thực hiện dự án (các công trình đang thi công, nằm trong chuyên môn của tôi) ở ĐBSCL, như cơm bữa.
Cách đây mấy năm, tôi thường xuyên đi ô-tô dọc theo các tuyến đường từ Cần Thơ vào đến tận cuối Cà Mau/Kiên Giang, tất cả các cầu do bên chính phủ VN và quốc tế đều làm xong, chỉ trừ mấy chiếc cầu do các nhà thầu Tàu thi công (gọi là 'Dự án 16 cầu'!). Tôi mới quan sát các chiếc cầu: nó hoang vắng như ở trên... mặt trăng, và chả thấy bóng một công nhân nào cả, tôi mới hỏi:
-Ủa, quái lạ, sao các nhà thầu Tàu lại dừng thi công nhỉ?
-'Dạ, nó tìm hết cách này đến cách nọ để trì hoãn việc thi công anh à', một cán bộ địa phương trả lời.

Dĩ nhiên là việc thi công những chiếc cầu 'Tàu' đó không thuộc quyền lực của 'đoàn' chúng tôi, nên tôi chỉ biết thế.
Mấy tháng sau, tôi lại đi 'thăm' cầu một lần nữa, nhưng mấy chiếc cầu 'Tàu' vẫn hoang vắng như trên sao Hỏa, còn chung quanh chúng chỉ có bóng... 'ma' mà thôi. Mấy tháng sau, tôi lại đi 'thăm' cầu, tình hình cũng im ắng y như vậy: các nhà thầu Tàu cố tình không thi công!

Ở đời 'sự bất quá tam', trên đường về tôi mới suy nghĩ:
-À, té ra là bọn Tàu cố tình muốn biến nước ta trở về thời kỳ... đồ đá!
Tôi không nói oan cho họ đâu, vì blogger Vũ Hoàng cũng nói như vậy: 'Thường tiền lệ của nhà thầu Trung Quốc đối với Việt Nam là: bỏ giá thấp, thi công chậm trễ, kéo dài, rồi yêu cầu đội vốn lên, đưa công nghệ lạc hậu vào, đưa lao động phổ thông vào nhiều, gây bất lợi cho Việt Nam' (boxitvn.blogspot.com), híc..híc...

Phát hiện ra... sự thật phủ phàng này, tức quá, tôi bèn rủ các cán bộ địa phương đi hát Karaoke, không may mắn thay, cái quán Karaoke này lại nằm ngay dưới 1 cái cầu 'Tàu' (ở Sóc Trăng), ôi, anh sáu Lèo gọi ở đâu mà 2 lần, có 2 em đẹp như tiên, thiệt đó, gái Sóc Trăng rất đẹp, trong đó tôi phong một nàng tên là 'Tiên Nữ' và một nàng tên là 'Củng Lợi'...
Tôi cũng được an ủi phần nào, nhưng... THAN ÔI, TÀU ƠI LÀ TÀU!
 

Tàu đến Tây Nguyên và dân... không thích

'Em ơi, có bao nhiêu 60 năm cuộc đời', tôi cũng gần tuổi đó rồi, hihi... Đại để tôi đã từng sống '6 cái 10 năm' ở Quảng Nam, Đà Nẵng, Tây Nguyên, Hà Nội, miền Tây (ĐBSCL), Sài Gòn..., nhưng bây giờ ngồi nghĩ lại thì tôi biết Sài Gòn là nhiều nhất, còn Tây Nguyên thì biết ít thôi.
Người Tàu đã đến định cư ở Tây Nguyên từ hồi nảo hồi nào, tôi đâu có biết (có lẽ từ thời Bảo Đại hay Ngô Đình Diệm), họ tụ tập thành những 'xóm Tàu' nhỏ, ví dụ như ở đường Y Jút, Phan Bội Châu!, Đền Ông Cảo... (Ban Mê Thuột), Phố Ngụy Như (Kon Tum)...
Chuyện người Tàu đến Tây Nguyên cũng không có biến động gì nhiều cho đến khi xảy ra vụ 'Bauxite'. Với người dân thì thông tin về vụ này được rỉ tai nhau từ sau năm 2005, mà họ rất ngạc nhiên là:
-Tại sao ta không làm ăn với một nước phát triển nào khác mà lại làm ăn với 'bọn Tàu khựa'?

Tình hình càng căng thẳng hơn, khi mà vào thời điểm 2009-2010, làn sóng phản ứng ngầm từ người dân đã tăng lên cực đại, mặc dù 'theo khảo sát của báo Dân trí, có tới 93% số người được hỏi mong muốn dừng dự án' (wikipedia), nhưng theo các cuộc tiếp xúc với nhiều nhóm bạn bè/bà con (uống cà phê, uống trà, nhậu...) thì tôi thấy 100% 'những người này' không tán thành/không vui với dự án có yếu tố 'Tàu' này, trước mắt là họ không có lợi một tí nào từ dự án (trừ việc bị bụi bauxite, bùn đỏ làm hại sản xuất/ô nhiễm môi trường, đường sá bị hư hại thêm!)..., nhất là họ lập luận rằng:
-'Ai chiếm được Tây Nguyên thì sẽ làm bá chủ Đông Nam Á', chế độ miền Nam (trước 1975) mất Tây Nguyên nên đã mất tất cả,
và họ cho rằng việc cho 'bọn xâm lược' vào Tây Nguyên là 'cái dại nào cũng không giống cái dại nào', hihi...

Ngoài ra, người dân cũng rất khó chịu về việc các thương lái Tàu vào mua râu bắp non, lá điều, rễ hồi, lá tre, lá chè vàng (cây bắp/điều sẽ không sinh quả, cây hồi/tre sẽ héo tàn, triệt hạ vùng nguyên liệu cho các nhà máy chè), mua đất đai vùng biên giới từ những người 'nông dân nghèo đói, dại khờ' (thường với thời hạn 50 năm)..., họ gọi các thương lái này là các 'tình báo' Tàu mà đã len lỏi vào tận các ngõ ngách bí mật/tế nhị của đời sống cộng đồng hay thế giới 'tâm linh' của họ...

'Cái Bang' Tàu... lang thang khắp nơi

Hôm nay, tôi vô tình đọc được 1 câu cũng... lý thú, các bạn hãy nghe cảm tưởng của ông Vũ Cao Đàm nghen: 'Tất cả các triều đại Đường, Nguyên, Tống, Minh, Thanh, chưa có bất kỳ một triều đại nào trước Triều đại cộng sản Trung Hoa sử dụng những biện pháp tồi tệ như vậy với Việt Nam. VN đã đối đầu với những đế quốc lớn, đã đối mặt với đủ loại thủ đoạn tàn bạo của nhiều loại đế quốc, nhưng có lẽ đây là ngón đòn xâm lược thâm hiểm và bẩn thỉu nhất của một loại đế quốc mới nổi: Đế quốc Trung Cộng' (vietlist.us)... 
Trước đây, tôi cũng không để ý đến vụ này lắm, NHƯNG...



Tết năm nay, tôi có về Bắc chơi, trên đường đi, tôi có ngủ lại ở Quảng Trị. Rất sớm vào sáng hôm sau, tôi lại tiếp tục lên đường ra Bắc... Bỗng tôi thấy trên đường đi, trên một đoạn đường dài khoảng 2km, có rất nhiều cửa tiệm với các bảng hiệu bằng tiếng Tàu, lúc đó trời chưa sáng rõ, trên đường không có 1 bóng người qua lại, tôi tưởng là mình đang nằm mơ (sau này tôi mới biết là mình đi ngang qua Khu phố Tàu ở Vũng Áng - Quảng Bình). Lúc đó tôi có một cái cảm giác thấp thỏm, lo âu, mơ hồ, và không thể nào tả nỗi, mà tôi chỉ biết dấy lên trong lòng tôi 'khúc nhạc sầu'...

Thời gian trôi qua, bỗng tôi nghe nói đến vụ lình xình (vụ Nhà máy nhiệt điện 3) về việc đưa 2100 công nhân Tàu vào Trà Vinh - một tỉnh cổ kính đầy thơ mộng, tôi lại tiếp tục bàng hoàng...
Rồi, gần đây, blogger Giáo Làng có vào 'nhà' tôi và bình một câu như sau:
-Chỗ của Giáo (Phan Rang!) đã có con ngựa thành Troia rùi đó anh ui. Nhà máy nhiệt điện ven biển chỉ toàn là người TQ. Họ không nhận công nhân người Việt. Đến một lúc nào đó xảy ra chiến sự, thì nội công ngoại kích của họ sẽ khiến mình lao đao lắm đây!’…

...Nay tôi không có nhiều điều kiện để đi khắp cả nước nữa, mà đã có người đi thay cho tôi, đó là ông Vũ Cao Đàm và Nguyễn Thanh Quang. Ông Đàm mô tả:
Trên đường phố và sân bay Việt Nam hôm nay tràn ngập người Trung Quốc. Tôi vừa ngồi ở sân bay Đà Nẵng. Tôi đến hơi trễ, hỏi anh bạn ngồi bên phải tôi: ‘Máy bay Hà Nội gọi vào chưa?’, thì nghe câu hỏi lại bằng tiếng Tàu:
-‘Shen ma?’ (Cái gì?). Tôi quay bên trái hỏi, thì lại nghe ‘Shen ma?’. Tôi quay phía sau hỏi, lại thấy:
-‘Ni shuo shen ma?’ (Ông nói cái gì?)…  
Tôi ngỡ ngàng, tưởng mình lạc vào sân bay Bắc Kinh...; còn ông Quang viết:

Trong bữa nhậu tối, thằng cả - chủ 2 cửa hàng bán áo quan khá nổi tiếng ở Đồng Hới - hỏi:
-Sao hôm nay đi chơi về mà chú im lặng thế, chú mệt à?
-Ồ không! Chú đang sắp xếp lại cho bài viết về Vũng Áng - Tôi trả lời.
-Có gì hay ở đó mà chú viết? - Thằng Ba, chủ một hàng bán giải khát và bánh bột lọc Huế tò mò.
Tôi nói sơ qua cảm nhận của mình trong chuyến đi. 13 đứa cháu cả dâu lẫn rể nhao nhao tỏ thái độ. Giầu như thằng cả, có của ăn của để như thằng 3 tỏ thái độ bất cần; những đứa còn lại vẫn phải lo “chiến đấu” để làm giầu thì phản ứng dữ dội, lo lắng cho cái vận nước tương lai...
Trước khi tập trung vào cuộc nhậu, thằng 2 nửa hỏi nửa than:
-Ngu chi ngu rứa chú hè...


ÔI, TÔI HẾT BÀNG HOÀNG RỒI LẠI BÀNG HOÀNG...

Vụ giàn khoan Haiyang Shiyou-981 và ‘thất bại ngoạn mục…’

Cụm từ ‘thất bại ngoạn mục’ (đầy đủ: Sự thất bại ngoạn mục của Trung Quốc tại Biển Đông) là do blogger Hahangiang (từ Bangkok) dịch từ cuốn 'The South China Sea: the struggle for power in Asia, của Bill Hayton, sắp xuất bản, trong đó có câu: ‘Dù là ở góc độ nào, thì cuộc phiêu lưu hút dầu của Trung Quốc tại vùng biển Nam Trung Hoa cũng là một thảm họa. Không có tí dầu mới nào đến tay người tiêu thụ Trung Quốc, không có thêm tấc lãnh hải nào được công nhận và lợi thế khu vực lại được trao tay Mĩ. Sự nhất quán của Asean được giữ vững và vị thế của các lực lượng “thuận Bắc Kinh” tại các nước trọng yếu, rõ nhất là Việt Nam, đã suy yếu nghiêm trọng. Chính sách đối ngoại của Trung Quốc đã được chứng minh là vô dụng. Làm thế nào mà mọi thứ lại thê thảm như thế? (saigondiemtin.blogspot.com).

Hôm đó, tôi vô tình đọc được bài viết: 'Hiểm họa Trung Cộng và bài học Phần Lan hóa' của Trần Trung Đạo, mà tôi thấy là có nhiều phân tích đơn giản nhưng rất hay, xin ghi nhận một đoạn: ‘Về đối ngoại: Phần Lan theo đuổi một chính sách đối ngoại rất mềm dẽo, nhân nhượng, không làm mất lòng Liên Xô, trung lập. Liên Xô trong thực tế không xem Phần Lan như là một nước Trung lập đúng nghĩa mà luôn xem quốc gia này phụ thuộc vào các chính sách đối ngoại phát xuất từ điện Kremlin… Về đối nội: Loại trừ các thành phần lãnh đạo quốc gia có khuynh hướng chống Liên Xô và ủng hộ các thành phần thân Liên Xô... Liên Xô duy trì mối quan hệ mật thiết với các chính khách thân Liên Xô…, có quyền phủ quyết các chính sách của Phần Lan và can dự vào nội bộ Phần Lan… Về văn hóa giáo dục: Để vừa lòng Liên Xô, Phần Lan áp dụng chính sách tự kiểm duyệt, tự kiểm soát và thân Liên Xô. Chính phủ Phần Lan ngăn chận các phương tiện truyền thông có cái nhìn tiêu cực về Liên Xô…. Về quốc phòng: ‘Hiệp ước Hữu Nghị Hợp Tác Phần Lan - Liên Xô 1948’ quy định Phần Lan phải có trách nhiệm chống lại các lực lượng thù địch của Liên Xô khi các lực lượng này tấn công Liên Xô ngang qua ngã Phần Lan và nếu cần sẽ kêu gọi sự giúp đỡ quân sự của Liên Xô. Phần Lan không được liên minh quân sự với một quốc gia thứ ba. Điều này do Liên Xô đặt ra để giới hạn Phần Lan gia nhập NATO giống như trường hợp Đan Mạch và Na Uy. Trước đó, trong hiệp ước ký kết giữa hai nước, Phần Lan đã nhường 10 phần trăm lãnh thổ cho Liên Xô... (basamnews.info).

Đúng vậy, vụ ‘giàn khoan Haiyang Shiyou-981’ lại là một cơ may chưa từng có cho người dân Việt và là một sự thất bại thê thảm chưa từng có của TQ trong thời đại @, thậm chí là trong suốt chiều dài lịch sử TQ. Tại sao? Tại vì nhờ ‘nó’ mà 90 triệu người Việt (thậm chí cả thế giới) thấy rõ hơn bao giờ hết bản chất thối tha của triều đình TQ, mà cho dù họ có giải thích 1000 năm hay hơn đi chăng nữa, thì người Việt cũng chẳng bao giờ tin họ một hạt bụi nào.
‘Tuy nhiên, entry này không nhằm đi sâu vào vụ việc đã nói, vả lại tôi bận lắm, tôi sẽ xử lý 'nó' trong các entry sau, thân’ (trả lời bình luận), nên tôi sẽ tiếp tục viết thêm về vụ Khổng Tử vậy.

Xử lý ‘vụ Khổng Tử’

Ông Khổng Tử cũng được xếp loại... khá (cười), ví dụ như mấy câu sau đây mà tôi đã 'gom' được trong đời: 'Dư dục vô ngôn, tứ thời hành yên, vạn vật dục yên, thiên hà ngôn tai' (tạm dịch: ta không muốn nói nữa, bốn mùa êm trôi, vạn vật đua nở, kìa như trời đất có nói gì đâu), 'Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân' (Điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác), 'Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ (thời gian đi qua như dòng nước chảy, ngày đêm không ngừng), nhiều nhiều lắm... Chu choa ơi, hay quá đi chứ, 'vĩ đại' quá đi chứ! Thế là vô số người vội mang những danh ngôn này đi truyền bá khắp nơi, thậm chí còn mang cái tượng ông Khổng Tử về để chình ình ở trong... nhà. 

NHƯNG... 'Hệ tư tưởng Khổng Tử đã làm dân tộc Trung Quốc bị chìm đắm trong 2000 năm trường trung cổ/kìm hãm sự phát triển của TQ trong 2000 năm', câu này nhiều người biết, và nếu không nhầm thì đó là lời phát biểu của 'Mao'; câu 'kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân', mặc dù được ông Dale Carnegie (người Mỹ) ngưỡng mộ, nhưng vì 'háng' không rộng, nên ông chỉ dịch thoáng là 'How to win friends and influence people' (Làm thế nào để chinh phục lòng người), hay còn được hình dung rất ngắn gọn là 'Đắc nhân tâm' (Nguyễn Hiến Lê); 'Tôi cũng có những phát biểu hay như Khổng Tử, nhưng vì Khổng Tử nổi tiếng, nên người ta trích lời của ổng chứ không trích lời của tôi' (ẩn sĩ bên bờ sông Sài Gòn), ha..ha..ha... 

THẾ MÀ... triều đình TQ lại đem cái hàng 'sida' hay 'second-hand' này... thải sang VN, một phần, tôi có nghe nói là họ định thông qua cái Viện Khổng Tử gì gì đó, những trước đây, cũng với ý đồ đó, họ đã bị ông Lý Quang Diệu - khi mới vừa ngồi lên ghế Thủ tướng - đã từ chối thẳng thừng: 'Các ông muốn truyền bá Khổng Tử/tiếng Tàu ở nước tôi (Singapore) thì hãy bước qua tôi trước đã'... Còn tôi và các bạn tôi, ở quán cà phê, thường nói: 'Không cần ông Khổng Tử, tôi vẫn viết được entry này như thường', ha..ha..ha...

...Tôi không nghĩ là mình làm thơ hay, nhưng chí ít là tôi cũng tự suy nghiệm ra một cái gì đó từ thế giới tự nhiên mà không cần ông Khổng Tử đứng... lù lù bên cạnh:

Tôi đứng bên sông, đau… ngắm cuộc đời
Đám lục bình vẫn sáng ngược chiều xuôi
Dòng sông đi, để mình tôi ở lại
Không có người, sao bỗng gọi: người ơi!
*
Sáng hôm nay, lục bình trôi ngược hướng
Một bóng hồng thấp thoáng, dáng cong vươn
Nàng hỏi tôi: anh vẫn vướng… ái tình?
-Anh không vướng thì còn ai mới vướng!
*
Hai con bướm bay vòng quanh trước ngõ
Chúng hẹn hò trong vũ khúc tình yêu!
Dáng cô liêu, cây dừa nước lặng sầu
Có nắng vàng lao xao qua ngọn cỏ
*
Dòng sông trắng, ôi dòng sông trắng xóa
Mắt nhòa nhòa, mơ tưởng bóng hình ai
Chiều dần xuống, lục bình quay chốn cũ
Bỗng giật mình, ta chỉ có mình ta!


Người Việt là... nhất, huhu... 

Thôi thôi, tôi chỉ viết chừng đó thôi, tôi chưa đọc cuốn sách nào nói về cái hạn chế/'tính xấu' của người Việt, nói vậy chứ cũng có ít nhất là vài cuốn/bài: đó là cuốn 'Cơ sở văn hóa Việt Nam' của Trần Ngọc Thêm, 'Bài thuyết trình năm 2005' của Đặng Lê Nguyên Vũ... (lưu ý rằng các sách/bài viết này có bị 'phê phán' trên mạng).
Xưa nay, người ta rất thường cho rằng người Việt có những đức tính như: anh hùng, thông minh, cần cù, dũng cảm, thật thà, trung hậu, đảm đang..., mà suy cho cùng thì họ chả thua gì... thượng đế, nên thượng đế nghe báo cáo xong cũng phải tức lên mà... khóc, vì hôm đó, Ngài có đi qua vùng ĐBSCL, nghe người miền Tây hò rằng:
-Miền Tây có bốn thằng 'Giang'
Thằng Kiên, thằng Hậu, thằng An, thằng Tiền 

(Kiên Giang, Hậu Giang, An Giang và Tiền Giang)
Ngài vui lắm vì có thêm thông tin mới, nhưng người miền Bắc lại ngâm tiếp:
-Nước ta hình chữ ét-sì
So với thế giới cái gì cũng hơn
Ngài xịu mặt xuống, rồi có một ông người Indonesia hay Malaysia nào đó, nói xầm xì với người kế bên rằng:
-I have a question: Why Vietnamese just go, but they don't see? (Tôi thắc mắc quá đi, tại sao người Việt chỉ biết đi, chứ họ không biết nhìn? (ý nói óc quan sát/tầm nhìn)
Thượng đế đang phân vân chưa hiểu, thì anh thông dịch viên lại báo cáo rằng:
-Rắn ở Úc là độc nhất thế giới, còn rắn ở VN chỉ đứng hàng thứ nhì thôi, nên khi đến VN, Ngài không phải sợ rắn, vì rắn ở đây giết người thì ít, còn người giết rắn thì nhiều.


Đến đây thì Ngài bỗng nổi khùng lên và nói:
-HẢ!!!, chúng dám cướp quyền tạo hóa?

HẾT.

Nguồn: Sưu tầm trên mạng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog