Cuối tuần rồi, mấy chị em tôi ngồi với nhau khi nhìn con chó chihuahua của thằng con tôi, bàn tán so sánh với con chó cũ đã chết, so sánh bảo con này thì đẹp "trai" hơn nhưng "mất dậy" quá vì nó chẳng được học hành bài bản như đàn anh đã khuất của nó. Cả hai con đều khôn, nhưng con chó cũ thì không khôn vặt như con chó mới, con chó mới biết chủ nó yêu quí nó nên nó hay làm tàng và giỡn mặt với chủ của nó. Khi con tôi đi vắng thì nó chạy sang quấn quít bà dì, nhất nhất nó nghe lời bà dì, khi chủ nó về thì nó lại bỏ bà dì trở về với chủ và coi thường mệnh lệnh của bà dì của chủ nó.
Thế nhưng ai nhìn vào mắt nó thì cũng không thể nào đánh nó được, bởi vì đôi mắt nó lúc nào cũng "ngây thơ vô số tội". Nhắc đến con chó cũ và cái chết chỉ sau ngày ThanksGiving cách đây mấy năm, vì bệnh tật của nó, cũng như những giờ phút cuối cùng nó nằm chờ đợi một ngày trời không nhúc nhích cho đến khi hai con trai tôi về thì nó vui mừng chạy tới dù nó đã bị mù một năm trước đó. Sau đó thì nó ra đi. Con tôi hỏi mẹ còn giữ tro nó không hay là mình gửi làm những viên đá như khuynh hướng gần đây của dân Hàn. Cả nhà ngồi rưng rưng, ai nấy mắt đỏ hoe khi nhắc đến con chó, dù mấy em tôi có người chưa từng thấy nó.
Một cô em tôi nghe kể ở vùng Bắc Cali có 1 người VN vẫn nuôi chó và hay mời bạn nhậu tới làm thịt chó để ăn, thế mà ông ta chưa bị bắt. Hết chỗ nói, đến xứ sở người ta tôn trọng chó, mấy ông VN vẫn chưa chừa cái tật ăn thịt chó một cách hoang dã như thế. Thời đầu thế kỷ 21, xem mấy cuốn video giới thiệu du lịch tới VN, cảnh người Hà Nội, đập con chó đang chạy loanh quanh với hai dòng nước mắt, hoặc cạo cả lông con chó trước khi giết nó. Tôi thấy tàn nhẫn quá sức, cho là "món ăn đặc sản" của một miền, của một xứ sở, nhưng đem ra để phô diễn cho du lịch thì rất là phản cảm. Không thể hiểu một dân tộc có ngàn năm lập quốc, có tôn giáo không sát sinh, thế mà lại còn có những người thích ăn con vật thân cận nhất với con ngươi, mà nơi khác người ta xem chúng là "bạn thân của người". Ở xứ tôi ở, mới năm kia thôi, một ông vì thấy chó mình già hay sao đó, mang chó vào rừng tính bỏ rơi thôi, có người thấy được báo cảnh sát, cảnh sát truy lùng ra ông ta. Ông ta phải ra toà, bị phạt một số tiền lớn và 9 tháng tù vì bạc đãi loài vật. Cô em khác của tôi cũng có một con chó, phải nói con chó của cô thì hơi "bị" cưng quá, nên khi nghe kể, cô cứ khăng khăng, cô mà biết người đàn ông đó là ai là cô báo sở bảo vệ loài vật ngay lập tức, cô cứ ấm ức mãi sao không ai chịu báo.
Trong khi đó thì ở quê hương cũ của cô, một số đồng bào cô vẫn thích ăn trộm chó để ăn thịt, để bán. Đã từ lâu cô chẳng để ý chuyện ở VN nữa, nếu cô mà đọc được bản tin sau thì có lẽ không bao giờ cô muốn con cái cô nhắc đến hai chữ Việt Nam. Tôi tin là như thế. Không ai còn muốn tự nhận mình là con dân của đất nước mà khi nghe tên, người nghe lại liên tưởng đến một xứ sở ăn trộm chó, ăn thịt chó nữa.
Tôi suy nghĩ nhiều lắm khi đặt cái tít bài này. Vì dán nhãn một đất nước ăn trộm chó thì mình cũng khác nào thằng bắt chó. Nhưng đó là câu nói của thằng em họ tối qua khi nó mất đến con chó thứ 4, Những kẻ lưu manh lạ lùng trong xã hội này ngang nhiên cướp chó ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Bọn cướp dùng dây phanh làm một cái thòng lọng và tung vào cổ chó. Kẻ đằng trước rú ga, con chó chống cự lại đến mức tất cả chân của nó trượt trên đường, bật máu, sau đó nó quỳ xuống, đầu gối lết trên mặt đường đá khô khốc, máu bật ra và nước mắt chảy. Khi lịm đi thì bọn cướp giật lên, ôm ngang người và bỏ chó vào bao tải.
Cậu em nhìn thấy liền lấy xe máy phóng lao theo, rượt theo lên đoạn cánh đồng làng trên, bọn trộm chó dừng xe, rút kiếm ra và vẫy cậu em lại. Thương chó lắm, nhưng nó đành lau nước mắt và quay xe. Nó bảo thương con chó vô cùng, đau buồn đến nỗi nghĩ đến chuyện uống thuốc tự tử hoặc tự mình làm một quả bom nổ tung xác.
Gọi nhờ tư vấn, nó bảo: “Anh Quân ơi, tồn tại làm chi giữa đất nước ăn trộm chó này nữa”. Tôi bảo bình tĩnh vì nếu không mấy thằng phản động sẽ cười vào mũi nó, nói: “làm cách mạng gì cái ngữ mày, mất có con chó quèn mà cũng dọa ôm bom lên ủy ban”. Thực tâm, thằng em chỉ muốn có chế độ mới không có kẻ trộm chó. Nó bảo ngày xưa Lão Hạc, Chị Dậu đói khổ đến mấy, nuôi được con chó vẫn có thể bán kiếm tiền. Còn bây giờ ông Nam trong làng nghèo, neo đơn, chỉ có con chó làm bạn mà cũng vưà bị câu mất cách đây 3 tuần.
Theo nó, bắt trộm chó giờ đã trở thành phổ biến, trải dài từ thành thị đến nông thôn, từ vùng đồng bằng đến miền núi. Đêm đêm kẻ trộm chà đi xát lại những vùng quê miền trung nghèo đói, xác xơ để tìm cách bắt chó. Nó bắt của người khá giả lẫn cả những người mà tài sản chỉ có một con chó. Chúng đi xe máy, rồ ga, vòng đi vòng lại, kích thích chó trong nhà lao ra sủa, khi đó nó sẽ tung dây thòng lọng ra xiết cổ lôi đi. Nếu chó khỏe, tỳ chân chống cự lại thì vung gậy sắt quật ngang mõm, chó bất tỉnh ngay lập tức và chúng bắt bỏ vào bao tải. Chú Kiên có con chó 40 cân, sợ không kéo đi được nên bọn chúng dùng thuốc để đánh bả. Thuốc độc mua từ Trung Quốc, 250 ngàn một viên rất nhỏ dùng đánh được cả mấy tạ chó. Chó chết người việt cũng ăn tất !
Không chỉ ăn trộm ở trong nước, kẻ trộm chó còn sang tận lào bắt hết chó Lào, chó ở Lào ít đi, Bọn trộm chó lại tràn sang bắt cả chó ở Thái Lan. Là đất nước theo đạo Phật, người Thái quý trọng và không bao giờ ăn thịt chó. Vì vậy, Chính quyền Thái đã bắt bỏ tù một số kẻ chuyên đi bắt trộm chó xuyên quốc gia. Nhưng những kẻ trộm chó người Việt vẫn chui lủi đi đập chó và vớt chó chết ở khắp vùng Đông Bắc Thái Lan.
Năm 1996, tôi gặp 1 khách du lịch Mexico anh ấy bảo: “Người Việt Nam vui vẻ nhưng sao họ cứ bắt chó nhốt trong lồng vậy. Những con chó đó đi đâu ? ”. 15 năm trôi qua, hôm nay qua mạng facebook cô bạn người Anh kiên quyết nói không bao giờ đi du lịch Việt Nam nữa: “Vì những ánh mắt khẩn nài của các con chó sắp chết bị chở đi trên đường phố cứ ám ảnh mãi”
Đã bao giờ bạn nuôi chó hoặc nhìn sâu vào ánh mắt của một con chó quý chưa ? Nếu rồi, chắc bạn sẽ thấy sự khốn nạn của những tay trộm chó. Nhưng khốn nạn hơn là cơ chế nào để tạo ra những con người lương thiện Việt nam năm nào đã trở thành những kẻ ăn trộm chó lạnh lùng, thản nhiên. Có tên trộm bị dân đập chết, đốt xác, coi mạng người như mạng chó nhưng vẫn tiếp tục có nhiều người ăn cướp chó.
It đứa suy nghĩ sâu như thằng em họ. Nó bảo rõ ràng Chính quyền xã nó bảo kê cho bọn trộm chó. Nó bảo vì có những quan chức ăn cắp hàng tỷ đồng mà vẫn lên TV giảng đạo đức "oách" cho nên bọn trộm chó nó nghĩ mình tội trộm chó chỉ bằng trộm cái lông chân của dân nên cũng nhơn nhơn, thách thức. Nó bảo công an xã bảo kê vì có những chủ vựa chó trộm xây được nhà lầu, đào hầm ngầm để nhốt chó trộm ngay trong xã cứ 2 ngày xuất đi Hà Nội một chuyến hàng trăm con, dân biết hết mà Chính quyền vẫn làm ngơ. Sau đó nó trầm tư: “làm sao mà có được cái thòng lọng để trặc cổ chính quyền xã như trặc chó”.
Tôi can, bình tĩnh, bình tĩnh !
Tôi can, bình tĩnh, bình tĩnh !
____________________o0o_________________
Xin giới thiệu bài hùng biện hay nhất trong vòng 100 năm qua dành cho một con chó do luật sư Georges Graham viết. Xin trích lại nguyên văn cả Vietnamese & English.
BÀI BÀO CHỮA CHO CON CHÓ
Thưa quý ngài hội thẩm,
Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể một ngày nào đó hoá ra kẻ thù quay lại chống lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực rồi có thể là một lũ vô ơn.
Những người gần gũi thân thiết ta nhất, những người ta gửi gắm hạnh phúc và danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc lòng tin cậy và sự trung thành. Tiền bạc mà con người có được, rồi sẽ mất đi. Nó mất đi đúng vào lúc ta cần đến nó nhất. Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan trong phút chốc bởi một hành động một giờ.
Những kẻ phủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể sẽ là những kẻ đầu tiên ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận. Duy có một người bạn hoàn toàn không vụ lợi mà con người có được trong thế giới ích kỷ này, người bạn không bao giờ bỏ ta đi, không bao giờ tỏ ra vô ơn hay tráo trở, đó là con chó của ta.
Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta trong phú quý cũng như trong lúc bần hàn, khi khoẻ mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh, dù đông cắt da cắt thịt hay bão tuyết lấp vùi, miễn sao được cận kề bên chủ là được. Nó hôn bàn tay ta dù khi ta không còn thức ăn gì cho nó. Nó liếm vết thương của ta và những trầy xước mà ta hứng chịu khi ta va chạm với cuộc đời tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ của ta như thể ta là một ông hoàng dù ta có là một gã ăn mày.
Dù khi ta đã tán gia bại sản, thân bại danh liệt thì vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời. Nếu chẳng may số phận đá ta ra rìa xã hội, không bạn bè, vô gia cư thì con chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó làm kẻ bảo vệ ta trước hiểm nguy, giúp ta chống lại kẻ thù.
Và một khi trò đời hạ màn, thần chết rước linh hồn ta đi để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh, thì khi ấy khi tất cả thân bằng quyến thuộc đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi để sống tiếp cuộc đời của họ. Thì khi ấy còn bên nấm mồ ta con chó cao thượng của ta nằm gục mõm giữa hai chân trước, đôi mắt ướt buồn vẫn mở ra cảnh giác, trung thành và chân thực ngay cả khi ta đã mất rồi.
Georges Graham Vest (1830-1904)
Nguyên bản tiếng Anh:
A TRIBUTE TO THE DOG
By George Graham Vest
Gentlemen of the jury:
The best friend a man has in the world may turn against him and become his enemy. His son or daughter that he has reared with loving care may prove ungrateful. Those who are nearest and dearest to us, those whom we trust with our happiness and our good name may become traitors to their faith. The money that a man has, he may lose. It flies away from him, perhaps when he needs it most. A man's reputation may be sacrificed in a moment of ill-considered action. The people who are prone to fall on their knees to do us honor when success is with us, may be the first to throw the stone of malice when failure settles its cloud upon our heads.
The one absolutely unselfish friend that man can have in this selfish world, the one that never deserts him, the one that never proves ungrateful or treacherous is his dog. A man's dog stands by him in prosperity and in poverty, in health and in sickness. He will sleep on the cold ground, where the wintry winds blow and the snow drives fiercely, if only be may be near his master's side. He will kiss the hand that has no food to offer; he will lick the wounds and sores that come in encounter with the roughness of the world. He guards the sleep of his pauper master as if he were a prince. When all other friends desert, he remains. When riches take wings, and reputation falls to pieces, he is as constant in his love as the sun in its journey through the heavens.
If fortune drives the master forth an outcast in the world, friendless and homeless, the faithful dog asks no higher privilege than that of accompanying him, to guard him against danger, to fight against his enemies. And when the last scene of all comes, and death takes his master in its embrace and his body is laid away in the cold ground, no matter if all other friends pursue their way, there by the graveside will the noble dog be found, his head between his paws, his eyes sad, but open in alert watchfulness, faithful and true even in death.
[1] Đầu đề là sử dụng lại câu nói của một người bị mất trộm chó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét