Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

Con đặt đâu, cha mẹ ngồi đó

Cô bạn học gửi cho cả nhóm câu chuyện cười "Làm vui lòng con trai mẹ" trong đó mục đích cô con dâu là cô trấn an mọi người trong gia đình người chồng cứ tiếp tục những công việc của họ, đừng vì sự có mặt của cô mà phải chia xẻ công việc cho cô bởi vì công việc chính của cô là chỉ làm vui lòng con trai họ mà thôi.

Ông bạn học đính chính không phải làm làm vui lòng mà là "sai vặt", e câu chuyện sẽ "nổ to" vì bạn bè ai cũng có trai gái đồng đều, cũng đều phải đối mặt với thời đại "con đặt đâu cha mẹ ngồi đó", cô bạn khác phải nhanh nhẩu nhắc nhở mọi người không nên bàn tán làm đau đầu những người chỉ có con trai (cỡ như tôi) rồi đâm ra mất ăn mất ngủ tối ngày đi trông chừng khiến con không thực hiện việc nối dõi tông đường, nguyên văn của cô là như thế.
Biết là bạn bè đuà nhưng mà cũng khiến tôi nghĩ ngợi vì cả buổi sáng tôi cũng hỏi bạn tôi, làm sao mí lị làm răng, khi mình cũng bí chuyện làm sao dặn con nên quen người như thế nào, ở thời buổi nay đâu có chuyện cha mẹ sắp xếp hôn nhân cho con cái, đâu có chuyện đặt đâu con ngồi đấy.

Thế hệ của mình cũng là thế hệ tin vào trái tim mình, thì tại sao lại bảo con mình đừng tin vào trái tim nó? Trái tim mình còn chả bảo được, làm sao mà hướng dẫn trái tim con đừng đi lạc đường để rồi một ngày tối trời thức giấc thấy mình tay trắng không nhà không vợ không con có khi vào nhà thương điên?

Bà chị quen tôi, chị bảo "em ơi, em phải đóng kịch tâm lý khi gặp trường hợp như chị đây, ở bên này khó lắm em ơi, nhưng mình phải làm mọi cách cản nó nếu mình thấy không được" rồi chị kể cho nghe khi chị không đồng ý cho con gái lấy ai đó, chị bảo hàng ngày chị vẫn vui vẻ cơm nước đàng hoàng nhưng gần tới giờ thấy con về thì chị ra ngồi ngó ra cửa sổ mông lung ra cái vẻ buồn bã, để cho con chị thấy bóng chị ngồi đó âu sầu. Chị không nói, chỉ trình diễn cái vẻ âu sầu một thời gian thế mà con chị từ bỏ cuộc tình không đi tới đâu , và bây giờ con chị được hạnh phúc. Chị vui mừng và tự hào chỉ cho tôi cách thức phải làm gì, khốn nỗi tôi có ở gần con tôi đâu mà trình với diễn khi có vấn nạn. Lòng có khi sắp "thối" chứ gặp con thì cũng vẫn nhăn răng ra vui vẻ với con, chứ chả lẽ mỗi khi gặp mẹ (trời cho vốn đã nhăn nhó), mẹ lại buồn bã âu sầu, có khi nó thấy mình hẹn tới thì nó lấy cớ nó đi vacation ở đâu thì sao. Khổ thế đấy. Không lẽ xin về hưu sớm để đi học một lớp kịch nghệ trình diễn khi cơ hội cho phép:-).

Cho nên xin ai đừng bảo tới tuổi nào đó thì sẽ an vui chờ có cháu nội cháu ngoại. Ông boss tôi có lần bảo, vợ ông cũng thế, cả đời chỉ lo cho con, ông nói đàn bà bị Trời phạt nên lúc nào cũng lo lắng đủ thứ linh tinh cho con cái. Kể ra ngồi nghĩ Trời sinh đàn bà không lo cho con thì lo cho ai bây giờ chứ, vì chúng là cuống ruột của mình cơ mà. Nghe ông bảo thế tôi chả bao giờ dám kể gì với ông, nói có khi ông lại nói như ông bạn bảo "kiếp trước ăn ở thế nào nên kiếp này lãnh đủ" , hu hu. Ông còn dặn dò "con trai nhờ đức mẹ đấy" , nói thế những người mẹ đức dầy thì cứ ăn no ngủ kỹ, còn đức mỏng như tôi thì cầm trong tay bản sao "A simple marriage manifesto" tặng cho con rồi cũng phải về ... ăn no ngủ kỹ thôi chứ biết làm gì bây giờ, chả lẽ tối ngày đi trông nó như cô bạn bảo, làm sao nó làm chuyện nối dõi tông đường:-)

PS: Viết xong cái blog thì có mấy ông bạn học ở các lục địa khác nhau bảo nhỏ, đừng có chủ quan tin là cháu nội của mình, các ông bảo cháu ngoại thì 100% tin được mà cháu nội thì nên đi thử DNA, hu hu thế là thế nào. Sao lại có chuyện lạ như thế, sao ông nào cũng nói y như nhau? Chả lẽ đàn ông Việt bây giờ khổ đến thế ư ? 
Nghe bên tai có tiếng than "chứ còn gì nữa". 
Không biết nên chia buồn cho các ông hay là tự buồn cho mình đây chứ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog