Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2009

Gặp Thầy cũ

Ông phó ban hội ái hữu PCT cho biết buổi hội ngộ tiền đại hội bắt đầu vào lúc 6:30, ông nhờ nếu có thì giờ lại phụ một tay, nghe ông nói thế, nên bản tính hay "mua việc" tôi đã lò dò tới lúc 1:30 để xem địa điểm ở đâu. Chúa ghét sự chậm trễ cho nên tôi phải chuẩn bị trước là vì thế. Ở đấy một nhóm người bản xứ đang tổ chức mừng lễ Độc Lập của Mỹ.
5:30 tôi rời nhà chỉ cách đó 5 phút, thế mà tôi cũng lại đi lòng vòng mới đến đúng chỗ.
Một chiếc xe ngừng lại trước đó, một người đàn ông đang kéo cái thùng Coolant, tôi thấy ông quen quen, ông là ông Thầy hôm nay là lý do tôi đến, hạ thấp kính, tôi luống cuống gọi "Thầy, chốc em gặp Thầy" . Nói xong tự thấy mình khôi hài ngu hết sức, ông biết tôi là đưá quái nào , khi không gọi cứ làm như ông biết nó ngay lập tức là ai vậy. Cứ làm như sau 35 năm ông nhận ra tôi và tôi vẫn là con nhỏ chưa già vậy. Có buồn cười không cơ chứ.
Tìm được chỗ đậu xe mát mẻ dưới tàn cây, tôi ung dung tự tin bước vào, vì tôi không còn sợ tôi không tìm ra Thầy hay không nhận ra Thầy nữa.

Bước đến vòng tay chào Thầy xong, vài người đến chào Thầy, tôi vội kéo cái máy hình, cô em dặn chụp cho em xem hình Thầy. Thế là tôi trở thành người đầu tiên khơi màn cho mọi người tới chụp với Thầy, rôi khi không tôi cứ "được" kéo vào chụp với Thầy cùng với những người khác, biết mình mà được chụp hình thì chả "ăn ảnh" chút nào nên tôi rất ư là đau khổ, người ta đẹp chụp thì đẹp hơn, còn mình xấu tí, chụp nên hình thì đâm ra xấu tệ, đàn bà con gái chỉ có nỗi lo âu "to lớn" ấy mà thôi :-) Và cũng sợ bản tánh hay quên của mình, phải rút ngay cái phong bì có tấm card mà tôi loay hoay mãi không biết viết câu gì hay ho để thay lời của các bạn gửi chút quà nhỏ biếu Thầy.

Ông phó ban Nguyễn đăng Nam nhanh chóng "chỉ đạo" cho tôi vào giúp các chị đang sửa soạn trình bày các món ăn do tài khéo léo của các chị. Được phân công bổ mấy trái dưa hấu củng các chị dâu PCT, chị Ngọc vợ anh Lập(?), chị Hoa vợ anh Nam (?), không biết tôi có "râu ông nọ cắm cầm bà kia không, nếu có thì xin các anh chị ấy thứ cho bởi cái tính nghe xong quên mất. Các chị đều vui vẻ, hầu hết các anh chị ở đây ai cũng lớn hơn thế hệ tôi nhưng trông họ còn trẻ hơn tôi nữa cơ, có lẽ như mấy chị nói với Thầy Kính, các chị bây giờ chỉ biết vui với ngày hôm nay, sống cho hiện tại thôi. hi hi, tôi cũng biết thế mà có làm được đâu, tôi mà sống thế thì tôi đâu có nhớ bạn nhớ Thầy của 35 năm trước chứ.

Chị Diễm Hương cũng là học trò Thầy thủa nào, chị nói chị với tôi cùng ở cư xá Đoàn kết sao không biết nhau, hỏi ra gia đình tôi đến ở thì không bao lâu chị đã rời nơi ấy, chị có giọng nói ngọt ngào nghe quen quen, thì ra chị làm cho đài VOA và đài Tiếng Nước Toi. Chị phỏng vấn Thầy Kính, tôi lạng quạng đứng cạnh Thầy bị chị bất ngờ phỏng vấn luôn về cảm tưởng gặp lại Thầy và bạn bè cũ, eo ơi Thầy thì có, chả lẽ khai thật "em không có gặp bạn cũ ở đây, họ không có chịu tới cho em gặp", nên đành ú ớ xạo sự nghĩ lại chả biết nói gì nữa, gặp câu hỏi nhắn gửi những người bạn còn ở quê nhà, ơ hơ, chị không cho tôi biết câu hỏi trước thì chắc là tôi sẽ trả lời rất "hay ho" rồi, biết nói gì với bạn ở quê nhà, nếu bạn là những người cơ cực với đời sống bao nhiêu năm nay, nếu bạn có một đời sống sung túc (?), mong là gặp lại để các bạn kể cho tôi nghe những kỷ niệm những ngày đi học, chứ tôi thì (hu hu) chẳng nhớ gì cả. Tôi nói tào lao cái gì với lời phỏng vấn của chị ấy nhỉ, chắc là tôi phải email chị "chị ơi chị chọn lựa cắt ráp thì bỏ cái phần trả lời của em đi nhé".
"Stamp of approval" Thầy nhìn cái bảng tên, Thầy không chịu, Thầy phải dùng bút loay hoay thêm vào một chữ Loan ở đàng trước, "em có nói với người ta mà người ta chỉ viết thế thôi Thầy ạ", Thầy nói đâu có được, phải ghi rõ đâu phải Tr. nào cũng là Tr. nào đâu, phải là ltd mới đúng , hi hi, cám ơn Thầy, đúng là chỉ có Thầy mới biết học trò mình. Nhưng mục đích chính là post cái bảng hiệu của trường để nhớ một ngày, và công lao mấy anh PCT đã vẽ lại huy hiệu. Chẳng biết làm sao xoá cái tên đi nên đành phải "tiết lộ" thế thôi.

hi hi, rồi cũng phải xoá được để có bản nguyên vẹn chứ.



Còn đây chỉ là bút tích của Thầy thôi :-)
Hai thầy trò mới gặp nhau sau 35 năm

Thầy và học trò cũ

Học trò cũ với Thầy

Chụp rất nhiều hình, khỗ nỗi mấy anh PCT tài hoa bấm thế nào, xem lại chả có tấm nào cả, đành phải chụp vớt một tấm chót.


Loanh quanh tới giờ người ta bắt đầu chương trình là đúng 7:30 tôi xin phép Thầy tôi về, Thầy hỏi ở đâu, thưa Thầy em ở xa. Thầy bảo ừ thôi về đi. Thế là lặng lẽ tôi chuồn, không dám chào ai, lỡ ở lại người ta lôi cổ lên bắt đọc thơ như lời Thầỳ "quảng cáo" thì tôi chết. Ra về mà hơi tiêng tiếc bao nhiêu món ngon đang hiện ra trước mặt, thôi để năm sau làm quen với mấy chị lớn rồi tôi sẽ ung dung "tám chuyện" với mấy chị để được ăn, bây giờ về nhà ăn tô mì Qủang, cô em mua cho từ ở đâu dở ơi là dở, ăn mà nhớ bạn nhớ Thầy nhớ cái không khí vui vẻ vừa bỏ đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog