Lại một ngày thứ Sáu đến nhưng không còn là những thứ Sáu của hai tuần trước, đón và đưa bạn...(không) hiền.
Hôm nay khăn gói ra phố làm khách du lịch của thành phố, bỏ xe, nhìn con dốc nghĩ bụng dư sức leo lên, tuy chân thì chỉ mang đôi dép. Leo tới đầu dốc mới thấy trái tim đã mòn mỏi héo hon lắm rồi, kiểu này leo vài lần nữa thì báo sẽ đăng "người đã rời thế giới này chỉ vì yêu... đi bộ (trong vũ trụ)".
Lang thang nhìn thành phố qua con mắt của khách lạ, bởi vì đời sống luôn là những góc cạnh mới mà có khi nào bắt gặp lại hai lần đâu, phải không? Chúng ta có thể nhìn thấy một cảnh, nhưng cảm xúc đã không còn như giây phút đã đi qua. Người hôm nay đã không còn mang lại xúc động như người hôm qua, phải chăng?
Cho nên trong các cái thú của một ngày nghỉ là đi lang thang để thấy những nơi chốn tưởng không phải là... yêu dấu thì thật sự nó vẫn là yêu dấu của mình.
Mời các bạn cùng du lịch và hy vọng một ngày nào được du lịch đến thành phố của các bạn.
Hôm nay khăn gói ra phố làm khách du lịch của thành phố, bỏ xe, nhìn con dốc nghĩ bụng dư sức leo lên, tuy chân thì chỉ mang đôi dép. Leo tới đầu dốc mới thấy trái tim đã mòn mỏi héo hon lắm rồi, kiểu này leo vài lần nữa thì báo sẽ đăng "người đã rời thế giới này chỉ vì yêu... đi bộ (trong vũ trụ)".
Lang thang nhìn thành phố qua con mắt của khách lạ, bởi vì đời sống luôn là những góc cạnh mới mà có khi nào bắt gặp lại hai lần đâu, phải không? Chúng ta có thể nhìn thấy một cảnh, nhưng cảm xúc đã không còn như giây phút đã đi qua. Người hôm nay đã không còn mang lại xúc động như người hôm qua, phải chăng?
Cho nên trong các cái thú của một ngày nghỉ là đi lang thang để thấy những nơi chốn tưởng không phải là... yêu dấu thì thật sự nó vẫn là yêu dấu của mình.
Mời các bạn cùng du lịch và hy vọng một ngày nào được du lịch đến thành phố của các bạn.
Từ toà thị chính nhìn ra biển, những công bộc làm việc cho dân sướng thật, suốt ngày họ có thể nhìn thấy biển qua khung cửa kính.
Một góc phố cho tình nhân, chứ ngồi một mình nhìn thiên hạ qua lại thì khóc nhè mất. Phải đi thật sớm mới có tấm hình không người qua lại như thế này.
Linh Mục San Buenaventura, người tìm ra thành phố từ người da đỏ
(chụp sau lưng cha nên không nhìn thấy cha đó thôi)
(chụp sau lưng cha nên không nhìn thấy cha đó thôi)
Ngôi nhà bình dị trên đồi nhìn ra biển này chắc cũng phải vài triệu, so với VN thì chắc là thua xa rồi, nhưng ăn tiền là cả cái khung cảnh Thái Bình Dương nằm trong cửa kính của căn nhà đó thôi. Có nhiều nhà đẹp hơn chung quanh, nhưng tớ chỉ thích chụp căn nhà trông chả có gì nhưng lại có cái balcon rất thơ mộng để có thể ngồi đó nhâm nhi một ly trà, nhìn buổi sáng hay chiều xuống rất đẹp.
Như căn nhà này có phải vác về từ bên Âu Châu thời Victorian không? Cũng có những cửa sổ nhìn ra biển Thái Bình
Căn nhà Adobe của tớ, í quên ở trong mơ thôi, vì nó nằm chênh vênh trên sườn đồi và có ba cái cửa sổ thật to không cần đến màn che để thu hết khung cảnh cả bên kia bờ Thái Bình Dương :-), (có khi cả tầu ngầm Trung Quốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét