Hẳn là có bạn sẽ thắc mắc sao tôi hay viết lăng nhăng, đọc gì chả hiểu gì hết, may ra kéo xuống đoạn kết (mà có kết không nữa) thì mới hiểu tí ti là viết cái gì, có khi bạn còn nhủ thầm đúng là phụ nữ cứ tràng giang đại hải mà lẽ ra chỉ cần viết có mỗi một câu. Bạn nào mà nói thế thì chắc chắn bạn phải là đàn ông (vẫn muôn đời chả hiểu gì phụ nữ :-)).
Thì đúng rồi, tôi có viết văn đâu, có ngồi hết bao ngày tháng tạo dựng ra nhân vật hư cấu, rồi viết cho mình hay viết cho người đọc để thoả chí làm ... nhà văn đâu cơ chứ. Tôi lại mắc cái tật là dở sách đọc bao giờ cũng đọc chương cuối. Tôi là mà chủ báo tôi sẽ in các mục đàng sau tạp chí ra đàng trước vì như thế sẽ được nhiều độc giả như tôi đón mua. Không hiểu tại sao dở tạp chí ra tôi cứ như người Trung Quốc, tôi dở từ trang sau lần ra trang trước, rồi đọc truyện ngắn trước khi nào chán không còn gì để đọc tôi mới đọc truyện dài và cũng đọc trang cuối của truyện trước xem có hay ho thì mới bắt đầu đọc nhập đề của truyện. Cái tật như thế cũng ảnh hưởng cho cái việc viết lăng nhăng của tôi lắm bạn ạ, tha thứ cho tôi làm mất thì giờ của bạn nhé.
Trở lại cái việc vì sao tôi viết mà lại viết trên net. Đó chẳng qua theo yêu cầu của một bạn mở cái blog ra cho mọi người tham dự. Rôì mãi chả thấy ai tham dự, cho nên tôi mới bày đặt viết linh tinh. Kể lể là chuyện chẳng đặng đừng của tôi đó bạn à.
Cho nên tôi mới lợi dụng nơi đây làm nơi tôi có thể kiểm sóat lại Việt Ngữ của tôi. Eo ơi mỗi lần viết xong, đừng nói chi ý tưởng đã lộn xộn, loạn xà ngầu, cứ nghĩ sao trong đầu thì gõ ra làm vậy (vì tôi không quan tâm nên mới can đảm viết kiểu này chứ), chỉ kinh khủng nhất là thấy dấu chấm phẩy, câu cú là sai văn phạm hoàn toàn, nội cái việc xem lại sửa chữa dấu chấm phẩy thôi để ai đó lỡ có đọc phải, không hiểu câu này thành câu khác. Đấy viết để sửa dấu thôi cũng đã thấy vất vả rồi, có thế mới thông cảm cho các nhà văn họ vặn tim óc "dựng chuyện" cho mình đọc, mà lại chỉ có đi coi ké không chịu mua sách đọc cho nhà văn nhờ. Đã thế mượn sách người khác đọc, đọc xong thì bià sách đi đàng bià, tờ còn tờ mất. Thế có chán không.
Nghĩ đi nghĩ lại thời này, blog cũng là cơ hội cho cá nhân làm quen với nhiều người cùng hay khác quan điểm, quan niệm với họ, học hỏi lẩn nhau được nhiều thứ. Bây giờ tôi tập chấm phảy câu, khi nào câu văn gọn ghẽ sắc bén như cô bé HoàngLan
thì biết đâu tôi đóng cửa cái blog này rồi chuyển sang blog cá nhân và trình ra cho thế giới, biết đâu khi ấy tôi mở thành blog "tập hợp tiếng nói của những người chưa già" (cỡ tôi).
Khi ấy bạn cứ việc gõ ở Google mấy chữ trên, thì thế nào cũng tìm thấy mấy bài lăng nhăng như thế này. Lúc ấy xin bạn đừng có than thầm "lại viết cái gì nữa đây" và khỏi phải kéo xuống dưới làm gì cho mất công chỉ cần đọc cái tựa đề rồi tắt máy mà đi ngủ. Chúc bạn ngủ ngon :-)
Thì đúng rồi, tôi có viết văn đâu, có ngồi hết bao ngày tháng tạo dựng ra nhân vật hư cấu, rồi viết cho mình hay viết cho người đọc để thoả chí làm ... nhà văn đâu cơ chứ. Tôi lại mắc cái tật là dở sách đọc bao giờ cũng đọc chương cuối. Tôi là mà chủ báo tôi sẽ in các mục đàng sau tạp chí ra đàng trước vì như thế sẽ được nhiều độc giả như tôi đón mua. Không hiểu tại sao dở tạp chí ra tôi cứ như người Trung Quốc, tôi dở từ trang sau lần ra trang trước, rồi đọc truyện ngắn trước khi nào chán không còn gì để đọc tôi mới đọc truyện dài và cũng đọc trang cuối của truyện trước xem có hay ho thì mới bắt đầu đọc nhập đề của truyện. Cái tật như thế cũng ảnh hưởng cho cái việc viết lăng nhăng của tôi lắm bạn ạ, tha thứ cho tôi làm mất thì giờ của bạn nhé.
Trở lại cái việc vì sao tôi viết mà lại viết trên net. Đó chẳng qua theo yêu cầu của một bạn mở cái blog ra cho mọi người tham dự. Rôì mãi chả thấy ai tham dự, cho nên tôi mới bày đặt viết linh tinh. Kể lể là chuyện chẳng đặng đừng của tôi đó bạn à.
Cho nên tôi mới lợi dụng nơi đây làm nơi tôi có thể kiểm sóat lại Việt Ngữ của tôi. Eo ơi mỗi lần viết xong, đừng nói chi ý tưởng đã lộn xộn, loạn xà ngầu, cứ nghĩ sao trong đầu thì gõ ra làm vậy (vì tôi không quan tâm nên mới can đảm viết kiểu này chứ), chỉ kinh khủng nhất là thấy dấu chấm phẩy, câu cú là sai văn phạm hoàn toàn, nội cái việc xem lại sửa chữa dấu chấm phẩy thôi để ai đó lỡ có đọc phải, không hiểu câu này thành câu khác. Đấy viết để sửa dấu thôi cũng đã thấy vất vả rồi, có thế mới thông cảm cho các nhà văn họ vặn tim óc "dựng chuyện" cho mình đọc, mà lại chỉ có đi coi ké không chịu mua sách đọc cho nhà văn nhờ. Đã thế mượn sách người khác đọc, đọc xong thì bià sách đi đàng bià, tờ còn tờ mất. Thế có chán không.
Nghĩ đi nghĩ lại thời này, blog cũng là cơ hội cho cá nhân làm quen với nhiều người cùng hay khác quan điểm, quan niệm với họ, học hỏi lẩn nhau được nhiều thứ. Bây giờ tôi tập chấm phảy câu, khi nào câu văn gọn ghẽ sắc bén như cô bé HoàngLan
thì biết đâu tôi đóng cửa cái blog này rồi chuyển sang blog cá nhân và trình ra cho thế giới, biết đâu khi ấy tôi mở thành blog "tập hợp tiếng nói của những người chưa già" (cỡ tôi).
Khi ấy bạn cứ việc gõ ở Google mấy chữ trên, thì thế nào cũng tìm thấy mấy bài lăng nhăng như thế này. Lúc ấy xin bạn đừng có than thầm "lại viết cái gì nữa đây" và khỏi phải kéo xuống dưới làm gì cho mất công chỉ cần đọc cái tựa đề rồi tắt máy mà đi ngủ. Chúc bạn ngủ ngon :-)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét