Bảy giờ rưỡi sáng ở một thành phố mà sức nóng đã lên gần 100 độ, tôi muốn ngủ nướng mà không được nên đành trỗi dậy.
Tiếng phone vang lên, tôi nhìn nhưng cũng chẳng đoán là ai gọi, mãi đến khi tôi về nhà nghe message với tiếng động ồn ào như cú phone được gọi trong xe của hai ông họ Nguyễn, bạn học rủ nhau đi uống café, chắc là sau cuộc gọi viễn liên của ông bạn khác, cho nên các ông bạn nhớ tới thủ quĩ, và gọi xem tôi còn đó hay mang hết tiền đi nướng ở Las Vegas rồi. Do đó tôi không trả lời hai ông bạn cũng là phải thôi, lỡ lúc đó hai ông nghe mấy tiếng leng keng vang lên từ các slot machine thì hai ông chắc là sốt ruột nghĩ thủ quĩ vắng mặt, lang thang ở mấy sòng bài :-).
Chắc hai ông bạn cũng đang "nói xấu" tôi như thường lệ là người "hi-tech" gì mà lần nào gọi ở đâu cũng không thấy nhấc phone :-). Khổ lắm ở nhà tôi có luật lệ về phone đó chứ, tôi có ngày trong tuần để nói chuyện, còn cuối tuần thì không được cà kê dê ngỗng trên phone. Mà ngày thường thì có ai có thì giờ gọi cho tôi, và tôi biết cà kê với ai bây giờ, cho nên cuối tuần ai có gọi cho tôi thì phải chờ tới ngày thường tôi mới trả lời được, và khi tôi có thì giờ trả lời phone thì bạn cũng đã đi ngủ rồi, thông cảm cho tôi nhé. Và cũng vì thế tôi đang dự tính bỏ bớt một cái phone vì tôi chắng bao giờ xử dụng đến 100 phút mỗi tháng, thế thì để làm gì cho tốn tiền, tốn công đọc cái bill và xé giấy. Mà cũng lạ, tôi ở nhà thì không ai gọi, bước chân ra đi thì lại có người "hỏi thăm sức khỏe". Cho nên nếu bạn không gọi được cho tôi, xin gửi thư dán tem đàng hoàng đến tôi nhé, thư thời đại này đi rất nhanh, chỉ một giây thôi.