Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 29 tháng 1, 2009

Về một ngày đại hội PCT sắp đến

Năm nay tôi không dự tính đi đại hội PCT thì bỗng nhiên nhận được thư của Thầy cố vấn năm lớp 12 ở PCT, Thầy báo sẽ sang dự đại hội PCT vào tháng Bảy, có nghĩa là tuần sau thôi. Thầy không báo cho ai, Thầy lại báo cho con nhỏ học trò nhát nhất trong lớp. Thế là tôi "cuống" lên làm sao bây giờ, thân tôi một mình làm sao tôi tổ chức đón Thầy đây cơ chứ, dĩ nhiên nếu đi đón thì ra phi trường thì tôi lái đi được, nhưng tôi ở xa lại không thể nghỉ được, nếu có mời Thầy chả lẽ dắt Thầy về chốn khỉ ho cò gáy của tôi thì có lẽ Thầy sẽ xin mua vé trở lại VN gấp mất thôi. Nhưng mà tôi chỉ lo tào lao thế thôi, chứ Thầy đã có thân nhân, có bạn bè của Thầy. Tôi chỉ tự nghĩ là học trò mà không lo tiếp nổi Thầy thì tệ quá, mà tệ thật ấy chứ. Nhưng biết làm sao, đổ tại hoàn cảnh thôi.:-)
Thế là làm một màn thông tin qua email cho bạn bè, để lại hẹn hò ai có đến được miền Nam hôm này gặp nhau gặp Thầy (và Cô). Bàn qua tính lại rốt cuộc chỉ có ba "mống" ở Nam Cali là có thể hiện diện vào tuần sau. Vội vã hỏi thăm xem người ta hội họp ở đâu giờ nào, đóng tiền cho ai để còn dắt nhau tới chào Thầy. Lý do trình bày với ông hội trưởng, xin đến đóng tiền trễ vì lúc đầu không tính dự nhưng có Thầy sang nên phải đến ...trình diện. Ông hội trưởng vui vẻ niềm nở bảo cứ gửi check về rồi tới hay mang check tới đóng rồi vào. Sao ông dễ dàng thế nhỉ, hỏi ông, ông nói đại hội có khoảng 500 người lần đầu tổ chức toàn thế giới về dự. Tôi nhớ không lầm thì năm 03 cũng có tổ chức toàn thế giới rồi mà, hay là đây là lần đầu ông đứng ra tổ chức. Nói năng thế nào, ông lại nói tôi mà gọi trước thì ông nhờ tôi làm MC. May là ông chỉ nghe thôi, chứ ông mà thấy mặt tôi thì chắc ông sẽ không nói lời mời như thế, cho nên ở đầu này tôi chỉ dám cười "khúc khích" một mình. Ông nói, ông là thế hệ xa tôi lắm, thì đúng tôi vào tiểu học là lúc ông đã rời trường trung học rồi còn đâu. Ông hứa sẽ tìm một người đồng môn thế hệ của tôi liên lạc với tôi (chả biết làm gì), mà ai là đồng môn thế hệ tôi mà tôi không biết nhỉ, ông nói tên một người nào đó, tôi lắc đầu không biết. Bạn học cùng lớp tôi, tôi còn chả biết, hỏi tôi một đồng môn nào thì tôi chịu chết.
Hai hôm sau, chắc là ông phải thuyết phục ông đồng môn cùng "thế hệ" nào đó liên hệ với tôi. Hoá ra ông cũng là đàn anh chứ có cùng thế hệ đâu cơ chứ. Ông "đồng môn" tự giới thiệu và cho biết thêm chi tiết về buổi "tiền đại hội". Thế là tôi như mở cờ trong bụng, chẳng phải vì gặp ông đồng môn đâu nhé, đó là có dịp khỏi đi đại hội, tôi lại quay sang rủ bạn đi dự tiền đại hội, khỏi lo trang điểm diện quần là áo lượt giữa trời tháng Bảy nóng nực. Lại xin phép đăng ký cho bộ ba chúng tôi đi dự tiền đại hội, lý do cũng chỉ là gặp Thầy chứ không phải lo đi ... ăn. Ông "đồng môn đại ca" cho biết cần sự giúp đỡ tiếp đón. Tin tưởng ở tài cô bạn, tôi nhận lời ngay, có cô, cô chỉ đâu tôi đánh đó, nên tôi hăng hái nói với ông là chúng tôi sẽ đến sớm. Cô mà biết tôi nhận lời ẩu chưa hỏi ý cô chắc tôi sẽ được ăn vài cái đấm vì cô là võ sư đai đen ...chi chi đó.
Không biết có vì sự hăng hái ...bất tử của tôi khiến ông đồng môn đại ca nghĩ thế nào đó ông gửi ngay cho tôi cái email, nhìn cái tiêu đề tôi rụng rời chân tay. ".... sẽ phát biểu ngày đại hội July 5" . Ủa tôi có đăng ký nói năng gì đâu, mà tôi có đi đại hội đâu, sao có tin "vịt" gì lạ lùng vậy. Mở thư ra thì ra tôi được mời "cấp tốc" nói một trang giấy khoảng 3 phút về cảm tưởng của mình, về hành khúc PCT, về thầy cô, về bạn bè, vì tôi đại diện cho lớp "bé nhất" trước 75. Dĩ nhiên các bạn tôi mà nghe chuyện này thì họ sẽ phá ra cười thôi, con nhỏ đó mà nói à, hẳn ai trong lớp còn lạ gì con nhỏ ngồi im cả trong giờ ra chơi suốt một năm học, và những ai học chung thì biết không những 1 năm, mà là 7 năm trung học và vài năm tiểu học, tôi như thế, nhát đến không còn chỗ nào nhát hơn, nhờ thế mà thành... ngoan chăng (?). Và dĩ nhiên tôi phải từ chối vì tôi có biết gì mà nói, hơn nữa biến cố 75 đã lấy đi của tôi rất nhiều kỷ niệm về Đà Nẵng. Tôi cũng như rất nhiều người phải trải qua rất nhiều "khủng hoảng biến động" của tháng 3 - 4, 1975. Cũng nhờ bạn bè cùng lớp ngày nay nhắc nhở lại cho tôi gợi lại một phần đời đã bị chôn sâu đâu đó trong trí nhớ, nó bị "overwrite" bởi những hình ảnh kinh hoàng của những ngày ấy. Vì thế tôi lại phải thư cám ơn nhã ý của các anh Hội trưởng, đại ca đồng môn của trường, và vì tôi không đi dự đại hội như ý định ban đầu, thôi để tôi thực tập cho một lần khác.
Chỉ có thế là đầu tôi quay dần trở lại cái thời điểm, là con nhà lính, tôi bị di chuyển luôn, tôi không nhớ tôi dự cuộc thi tốt nghiệp tiểu học để vào đệ thất trường công như mọi người. Tôi chỉ nhớ tôi di chuyển đúng vào mùa Hè từ một cao nguyên đến thành phố biển rồi vào học BC, cũng không hiểu sao ba tôi không hề xin cho tôi vào học trường công. Có lẽ thời ấy khó khăn, phải có thi đậu có điểm mới được vào, vì thế tôi cứ học ở ngoài cho đến một ngày hình như tự dưng thầy hiệu trưởng nói chọn top ten hay top five gì đấy để đưa vào trường PCT, thế là hồ sơ chuyển và tôi thấy tôi vào ngồi học với một lớp có rất nhiều con trai ăn mặc chỉnh tề, rất ít con gái. Vốn đã nhát, bị đưa vào nơi chốn mà "quỉ" nhiều hơn trò thì tức nhiên cá tính nhát của tôi có cơ hội phát triển với luỹ thừa 10 chứ có ít đâu. Cho nên bây giờ hỏi tôi nhớ gì thì chỉ có nhớ mỗi chữ "Sợ", sợ đến nỗi đi học hàng ngày qua cổng có người đứng chờ, tặng cho thơ nhạc, một năm sau lên cả đại học thăm, mà tôi vẫn không dám nhìn mặt cái "con ngưòi" ấy ra làm sao, thì bảo tôi "phát biểu" gì cơ chứ.
Cho nên bây giờ cái tin Thầy sắp tới, tự nhiên bản tính "Sợ" ở đâu lại lù lù chui ra, lại sợ Thầy, từ sợ tới nhát chẳng bao xa. Cho nên Thầy tới mà Thầy không thấy học trò đâu cả.
Thưa Thầy em đang dọn xuống cuối lớp ạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog