Sáng sớm nhận cái thư của ông bạn học từ VN, ông không viết gì ngoài hai câu "Còn chần chờ chi nữa, Nào Ngã Rẽ ngày xưa". Không biết là ông viết hay ông forward từ một cái thư của ai đó cho tôi. Tôi không biết ông gửi cho riêng tôi hay chỉ là gửi nhầm đến email của tôi như thường lệ. Không biết các bạn khác có nhận được như thế ?
Hình như các ông bạn học ở VN có điều chi "e lệ", các ông thường hay gửi nhầm thư cho một người nào đến hộp thư tôi, để tôi đọc hộ (?). Chắc ông có máu tiếu lâm ngầm đây. Tôi thư hỏi các ông sao không viết văn cho Ngã Rẽ như cô bạn đề nghị, ông lại chẳng nói chẳng rằng chỉ độc hai câu cho tôi thắc mắc. Ai bảo đàn ông không khó hiểu cơ chứ .
Thế là tôi làm xong cái "dịch vụ" chuyển tiền của quĩ giúp cô bạn bị ngã gẫy xương. Tôi gọi cho ông bạn xem ông có ở nhà để tiền tới thì ông nhận dùm, may quá ông chưa đi, mãi tới tháng 10 ông mới sang Mỹ. Mừng cho ông bạn, con cái rồi định cư ở Mỹ hết, ông đã "tậu" được "lâu đài" cho con gái ở. Từ nay bạn bè sẽ có dịp gặp ông nhiều hơn. Bạn đừng có bảo tôi viết ỡm ờ nhé, ông nào thì nói rõ ra, nhưng bạn biết rồi thì hỏi tôi làm "quái" gì, đúng không? Đâu tôi có dám lên net kê khai lý lịch người ta, nên các bạn cứ tự tìm hiểu xem tôi nói ông nào với ông nào đấy nhé. Người thật việc thật... chỉ có tên là không kể thôi.
Nói chuyện với ông xong, tôi băn khoăn có nên gọi cho cô bạn, biết là có bao nhiêu bạn khác đã hỏi thăm, tôi bỗng ngại, dù biết là một lời hỏi thăm vẫn quí hơn, nhưng cái dở của tôi là không biết nói gì để vỗ về người khác, rồi chỉ làm người khác thêm khổ hơn khi mình lại không thể nói điều gì tích cực trong hoàn cảnh đang bi đát của bạn, cho nên tôi lại thôi. Trong lời cầu nguyện ở tâm tôi, cầu mong cho cô bạn chóng bình phục và qua khỏi được nỗi khó khăn lúc này. Hoạ vô đơn chí phúc bất trùng lai, quả người xưa nói vẫn đúng. Có gì khổ cho bạn hơn không khi mình lại khiến cho bạn cảm thấy họ bất hạnh?
Thư cô bạn gửi đến với những nỗi lo về đời sống, nỗi đau đớn của một người phụ nữ đang sang "muà khác" , tôi cũng chưa trả lời cho cô được, tôi chỉ thích viết chuyện vui, chuyện buồn khiến tôi băn khoăn dai dẳng, có khi tôi mang theo cả vào giấc mơ tôi, rồi không lẽ lại trả lời cũng buồn nốt thì tôi không muốn, tôi chỉ mong mang tin vui đến với bạn bè, cho bạn cười ở cuối ngày. Do đó đợi tôi nguôi ngoai nỗi buồn của bạn, có gì vui tôi sẽ thư tiếp cho bạn. Hay để tôi đi chơi về, ra khỏi nơi chốn sương mù của tôi, tôi sẽ kể cho bạn nghe về những chuyến đi của tôi nhé. Hẹn bạn.