Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 29 tháng 4, 2008

Trẻ Trung

Dana Delany born Mar. 13, 1956 said " Yoga, wine and young men keep her vibrant"

What about you?

Tình Bạn


Một trong những hạnh phúc lớn nhất ở đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có một người để gửi gắm những tâm sự thầm kín - A. Manzoni

Tình bạn thường có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Sự bội bạc trong tình bạn cũng có nhưng không nhiều. Tôi thấy tình bạn quí hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa - Trịnh Công Sơn

Sự Sống

Dù ở một nơi sự chết là nỗi ám ảnh thường xuyên, sự sống vẫn bừng lên. Thế thì không có lý do gì lại than thở cho sự bất hạnh của chính bản thân, hãy như cành cây nhỏ ngoi lên từ phún thạch.

Một ngày nằm nhà vì ho, hmm, một lý do chính đáng để nằm nhà vì có hàng bao nhiêu ngày nghỉ mà chưa hề đau ốm. Vẫn chống lại sự ốm đau bằng cách tập thể dục, chạy treadmill cho toát mồ hôi, ngày xưa chắc là mẹ sẽ cho xông với xả và đủ thứ lá. Mẹ không còn, thôi thì tự lo bằng phương cách hiện đại nhất, ngày đầu chạy mới có 4 vòng thì mệt đứ hơi, hôm nay đã chạy lại đủ 8 vòng, còn thêm vòng rưỡi nữa, đủ toát mồ hôi. Uống hai viên trụ sinh , hai thià thuốc ho. Mai chắc khỏe lại, nghĩ là như thế.

Một ngày nằm nhà làm bao nhiêu việc cho bạn bè theo yêu cầu, mở cái blog này rồi chẳng biết làm gì nên viết tào lao vậy.

Bạn sẽ làm gì khi bạn có sơ sơ mấy cái computer và vài cái laptop chung quanh, bạn có cảm thấy thời gian quá ngắn để "nuốt" hết những thông tin trên cõi net không? Một đống báo chung quanh mà cuốn nào cũng mời bạn đọc mà thời gian chỉ có 24 tiếng, và bạn là người ngủ dễ dàng khi mặt trời đi ngủ. Đã thế bạn phải vác thêm cái ipod, cái palm phone nối mạng bất cứ lúc nào. Ôi đời sống không bị ràng buộc bởi "người yêu dấu" mà vì technology, thế có khổ không? Thế mà đi vacation thì bạn có nỡ để chúng ở nhà không? Bạn có thể bỏ "người yêu dấu" ở nhà còn cái laptop, cái cell phone vẫn phải mang theo ? Đã thế mấy cái email nhắc nhở vào tiếp tục mấy lớp học sinh ngữ mà bạn đăng ký, ôi có phải tự bạn làm khổ bạn không đây ?

Giáo dục cho "Chắt"

Boss đi công tác, nhân viên ngồi chơi xơi nước, lại có dịp gõ blog vớ vẩn cho bạn đọc rồi thắc mắc người này chắc đọc "Người đi trên Mây" của ông Nguyễn Xuân Hoàng, tiếc là tôi vẫn chưa đọc cuốn đó. Nhớ ngày xưa có đọc sơ sơ đâu đó, tôi thấy "ghét" quá vì nghĩ thời buổi chiến tranh mà có người còn "đi trên mây" nên tôi không tìm đọc, mà hồi đó bé tí có hiểu gì đâu mà đọc cơ chứ, hàng tuần còn nhịn ăn sáng mua Tuổi Ngọc thì hiểu thế quái nào được chuyện trên mây của thiên hạ.

Lò dò vào mail thì có bạn hỏi tôi có bao giờ nhìn đến con cháu và chắt mình (ôi thế hệ tôi mà có chắt rồi sao, sao thế được nhỉ), và nhìn về tương lai làm gì cho con cháu, hướng dẫn con cháu con đường đi về đâu. Trời ơi câu hỏi chi mà khó thế, tôi nói giỡn thì được chứ nói chuyện nghiêm chỉnh thì khi con tôi nó hỏi "... muốn con làm gì, muốn con happy, thì con happy đây" nó còn "văng" tiếng Anh một loạt "What do you want me to do? " vì nó sợ tôi chẳng hiểu tiếng Việt tơ lơ mơ của nó chăng? Nghe đến thất kinh hồn viá khi nó vặn lại bằng tiếng Anh, khiến tôi đang thỏ thẻ với nó bằng tiếng Việt, thì tôi chả tìm ra cái tiếng Anh nào hùng hồn để nói lại cho nó sợ như nó đang làm cho tôi "sợ" cả. Còn nói gì đến chuyện hướng dẫn tương lai cho con cháu đi đâu về đâu. Chả lẽ tôi lại đem nhạc của ông họ Trịnh ra ca cho con tôi nghe. Hết đi loanh quanh, lại đi đâu về đâu xong lại Một cõi đi về.


Bạn bảo "Giáo dục là vũ khí mạnh nhất mà người ta có thể xử dụng để thay đổi cả thế giới". Nghe thì đúng ghê đi đấy chứ , nhưng mà giáo dục thế nào cơ chứ? giáo dục cái gì? cho ai? (À cho con cho cháu, mới đó mà đã quên), nhà nước Việt Nam ta chả bảo vấn đề giáo dục là quan trọng, hàng ngày ra rả trên radio, TV nào là học tập theo gương Hồ chí Minh, nào là kinh điển Max-Lenin đó sao? Thế mà cái xã hội đó như thế nào, hôm qua tình cờ tôi xem trong youtube màn vui cười thi hoa hậu tài năng của Saigon mà thấy được cái vấn nạn ngu dốt của thanh thiếu niên hiện nay, nó ngờ nghệch quá cho nên họ phải đem lên làm chuyện vui cười thì đủ biết. Giải thích "cái nết nó yếu quá nên nó bị cái đẹp đánh chết". Chưa bao giờ thời tôi đi học lại nghe một đứa con nít nào nói một câu ngớ ngẩn như thế, nhưng thời nay thì là "chuyện không tin nhưng có thực"

Có lẽ với tôi trước khi "giáo dục" người khác , ngay cả đứa con nít, chắt của mình nếu có, thì mình phải tự giáo dục mình trước làm sao sống đừng làm khổ người khác và không ngừng học hỏi, tiếp nhận tri thức của người khác một cách không định kiến. Nếu mọi sự giáo dục bị cô lập vào trong những giáo điều cứng nhắc bó buộc ,thì tri thức con người không thể phát triển. Đầu óc tôi chỉ đơn giản có vậy, bảo tôi suy nghĩ thêm thì khổ cho cái memory của tôi quá, lỡ nó re-wind rồi tự delete cái gì tôi không muốn xoá thì làm sao.

Bạn bảo bạn bè chúng ta toàn những Thầy và Cô giáo, nhưng trong đó không có tôi. Tôi vẫn là đứa học trò mà càng ngày tôi càng thấy tôi bỗng dốt ra đối với mấy đứa con tôi. Thế thì làm sao tôi trả lời nổi cơ chứ?

Linh tinh thiên hạ sự

Khối người đàn ông chỉ vì yêu một lúm đồng tiền mà dại dột cứới nguyên cả một cô gái - S Leacock
Sao nhỉ, tại sao không nói ngược lại "khối người đàn bà chỉ vì yêu một ánh mắt mà cưới nguyên một tên đàn ông" hah!!!
ltd

một bài đọc vui cho thân phận đàn ông xứ người :-)


http://www.ninh-hoa.com/pdl-ThanPhan.htm

ltd

Tuổi năm mươi chưa già vẫn trẻ
Không khỏe, không hùng, nhưng đã có Viagra
Nhìn xa không thích bằng gần
Ði xa có "xế", đi gần có "em"
Tuổi năm mươi, đúng rồi, chững chạc
Có bị gạt là muốn "em" vui
Tóc đen, giờ bạc là oai
Tuổi năm mươi là tuổi của trời
Ơ hay, gắt gỏng là thường
Hai mươi cũng vậy, Ba mươi kém gì.

Post by Dr. T

Tuổi năm mươi không biết đã già hay còn trẻ

Sữa nóng uống vào không khỏe lại bịnh luôn
Nguời ưa gắt gỏng lại còn khoái cù cưa
Phun xẹc vít không chịu lại đòi seo xẹc vít
.....hìhìhì....
Chịu thua.

tn

Tuổi năm mươi không già, không trẻ

Tướng xồn xồn không khỏe không gân
Nhìn xa không rõ bằng gần
Đi xa mỏi cẳng, đi gần mỏi lưng
Tuổi năm mươi phải người chững chạc
Bước ra đường cũng bị gạt như ai
Tóc đen giờ bạc lai rai
Nhìn đời qua mảnh ve chai đắt tiền
Tuổi năm mươi gần kề hưu trí
Được nhuận nhường với lý Senior
Người hay gắt gỏng cù cưa
Già nên khó tánh khó ưa tức mình.

KT

Vai năm tấc rộng để làm chi
Tối đến ăn no lại ngủ khì
Chàng ơi thức dậy chiều em tí
Đi..i..i..i...!

Suốt ngày bận rộn với ván bài
Oặn cả xương sườn ẹo cả vai
Chuyện ấy thôi thôi đành gác lại
Mai !

Ván bài chuyện ấy chuyện lông bông
Chàng rán chiều em kiếm tí bồng
Mai mai mốt mốt rồi mai mốt
Không !

Ngủ chung lắm chuyện bực mình sao
Mình muốn nằm yên nó cứ gào
Đã muốn chết thì ông cho chết
Nào ... !

ND

Chủ đề

Góp Nhặt

Blog Anh

Lưu trữ Blog