Bố mất, cậu mới biết ông bố có cả trăm cuốn sách, cậu không biết làm gì
với số sách mà cậu không bao giờ đọc. Chợt nhớ cái thư viện gần nhà,
cậu gọi cho hết. Cậu thở dài thoải mái, đã làm một công việc hữu ích cho xã hội và cho chính mình. Chỉ
giữ lại chiếc xe và vài vật dụng điện tử mà cậu nghĩ có thể lên Ebay
bán đi. Ý nghĩ giữ kỷ vật của cha mình không hề bay qua đầu cậu.
Bố ốm vào bệnh viện, ngươì con gái lôi
hết quần áo của ông soạn ra đem vất, tất cả đồ vật của ông được cho đi,
chỉ giữ lại những tấm hình. Như thể ông sẽ không bao giờ trở lại căn
phòng cũ, nơi ông đã hàng ngày ngồi nhìn ra cửa sổ nhớ tới người vợ đã
ra đi hằng chục năm trước,
hàng nắng rọi qua khe cửa sẽ không còn soi bóng ông. Ông đã thật sự
ra đi không trở lại, cái ngày những bài thơ viết nháp, ép trong trang
sách của ông bắt đầu bước chân lưu lạc.
Mắt
cô lúc nào cũng ươn ướt đỏ mỗi khi cô ghé thăm bố, cô muốn làm gì cho
bố nhưng không làm được, cô nói cô ân hận và cô giận cô, giận người. Cô
đi tới đi lui, than thở, người ta bảo cô quá xúc cảm, ngày bố mất cô lại
không có mặt, cô bước vào nhà chào mọi người với nụ cười tươi. Cô cảm
thấy hài lòng cả bố lẫn cô đã không còn duyên nghiệp với nhau, với đời?