"Tôi thích lợn. Chó coi chúng ta như thánh. Mèo khinh khi chúng ta. Chỉ có lợn là đối xử với chúng ta trên tinh thần bình đẳng” (Winston Churchill)
Anh Việt Kiều Bất Đắc Dĩ
Ngày 30/4/1975, Thomas Nguyễn Filmore mới lên 8. Mẹ làm một quầy bún
riêu cạnh bến cảng Tân Thuận. Cậu phụ mẹ bán hàng, rửa chén, thu tiền.
Ngày lich sử đó, giòng người tấp nập bu về các cảng, tìm đường di tản.
Ham vui, cậu bé tuôn theo đám đông, hiếu kỳ lăng xăng khắp nơi, nghe và
nhìn. Đang đứng cạnh một con tầu, đạn pháo bay vào, Thomas cùng với mọi
người chạy lên tàu lo tìm chỗ ẩn nấp. Không ngờ con tàu khởi hành thật
nhanh và khi nhìn lại bến cảng, cậu bé 8 tuổi ngồi khóc sướt mướt trong
lo sợ.
Sau 9 tháng quanh vài trại tỵ nạn, một gia đình Công giáo Mỹ bảo lãnh
cậu đem về Indiana nuôi. Cậu tốt nghiệp đại học năm 1991, làm thủ tục
xin đoàn tụ với gia đình cha mẹ ruột ở Việt Nam và tìm được việc khá tốt
với Sears ở Chicago. Lấy cô vợ y tá người Mỹ gốc Hàn Quốc vài năm sau
dó, sinh được hai đứa con gái, đứa đầu đang chuẩn bị vào đại học. Nói
tóm lại, một đứa trẻ nghèo gần như bụi đời ở Việt Nam, vì sự đẩy đưa của
định mệnh, giờ được sống “giấc mộng Mỹ” như bao người Mỹ khác trong
tầng cấp trung lưu.